Truyện cuckold: Kiếp chó nhục nhã – phần 1
Quỳnh Vân là một góa phụ quyền lực, CEO của một tập đoàn rất lớn và có lẽ là nữ doanh nhân hấp dẫn nhất thành phố. Ở độ tuổi ngoài 50, bà Vân vẫn giữ được gần như nguyên vẹn vẻ đẹp kiêu sa từ thời còn trẻ. Mặc dù đuôi mắt đã có vài nếp nhăn, thân hình cũng hơi thừa chút mỡ nhưng ở bà vẫn toát lên vẻ đẹp của một quý bà cao sang, mái tóc uốn gọn gàng, làn da mịn màng, mùi nước hoa đắt tiền và những bộ trang phục hợp thời trang. Bất cứ gã đàn ông từ già đến trẻ cũng đều phải mê mẩn vẻ đẹp của bà Vân.
Trong khu vườn rộng rãi của tòa biệt thự nơi nữ CEO ở, bà Vân thư thái bước đi, trên tay cầm sợi dây xích. Đầu kia của sợi dây, đang buộc vào một sinh vật - một tên nô lệ. Duy - bị lột truồng và bị xích cổ, đang lê lết bò theo đằng sau bà Vân như một con chó bò theo chân chủ. Ở đỉnh cao của tiền tài và quyền lực, giới thượng lưu như bà Vân cũng có những trò giải trí rất đặc biệt. Đối với bà, đó là việc nuôi lũ nô lệ thấp hèn thay cho súc vật. Đúng vậy, việc kiếm một con chó cảnh nhập ngoại với giá mấy ngàn đô làm sao độc đáo được bằng việc bắt một con người làm chó, đó là thứ đặc quyền mà giới thượng lưu ở đỉnh xã hội như bà mới làm được.
Duy từng là giám đốc một công ty nhỏ, do làm ăn thua lỗ nên đã phá sản. Hắn nợ tập đoàn của bà Vân rất nhiều tiền nên chỉ còn cách tự bán thân trả nợ, chấp nhận trở thành nô lệ, thành con chó của bà Vân, tùy ý để bà định đoạt số mệnh. Với số tiền nợ đó, Duy xác định có phải làm chó cho bà Vân hết đời này cũng không trả hết, hắn sẽ không còn cơ hội quay về làm người nữa.
Vì thế, điều duy nhất mà hắn còn hy vọng đó là bà chủ sẽ đối xử nhẹ nhàng với hắn trong cuộc đời làm chó còn lại. Nhưng cứ nhìn những vết roi hằn đỏ trên lưng, trên mông của Duy, cũng đủ biết bà Vân đã dạy dỗ con chó của mình rất thẳng tay. Dù vậy, trong thâm tâm, Duy cũng có phần cảm thấy an ủi và may mắn là chỉ phải làm chó của bà Vân. Hắn đã từng nhìn thấy một gã đàn ông đen đủi hơn, không biết nợ bà Vân bao nhiêu hay đã đắc tội gì với bà, mà bị bà Vân trừng phạt bằng cách bắt làm bồn cầu của bà. Tức là ngày ngày, bà Vân đều trực tiếp ỉa, đái vào mồm gã đàn ông đó và bắt gã đó nuốt hết chất thải của bà. Cứ nghĩ đến hình phạt của gã bồn cầu đó, Duy lại rùng mình sợ hãi. Vì thế, được làm chó của bà Vân với hắn cũng là quá may mắn. Bà Vân là một bà chủ thưởng phạt rõ ràng, nếu Duy làm bà Vân hài lòng, bà sẽ vuốt ve cưng nựng hắn, dùng bàn tay quý phái của bà để ve vuốt con cu của Duy một lúc rồi cho phép hắn xuất tinh. Bà tước đi nhân quyền của hắn nhưng dù sao vẫn giữ lại cho hắn một đặc ân được giải phóng sinh lý.
Ngày hôm đó, bà Vân vui vẻ dắt con chó của mình đi dạo trong vườn. Mỗi lần bà giật nhẹ sợi xích, Duy phải cố mà bò theo thật sát chủ nhân, chỉ sợ làm bà phật ý. Bà Vân không cần nhìn cũng biết ánh mắt của tên nô lệ hèn mọn đang dán chặt vào đâu - cặp mông nảy nở, uyển chuyển ẩn hiện dưới lớp váy lụa cao cấp của bà. Bà biết Duy mê mẩn mông bà, nhiều lần hắn lợi dụng “đặc quyền” của chó và hít hít ngửi ngửi mông bà khi chưa được cho phép. Dù thế, bà không hề trách phạt hắn, thậm chí còn thấy vui vui khi Duy tôn thờ mông bà.
Đang đi, bà Vân bất ngờ quay lại quan sát, nhìn cái mặt của Duy, bà biết cu của nó đang cửng hết lên vì được ngắm mông bà chủ. - "Nhìn trộm đủ chưa, con chó dâm?" - bà Vân hỏi giọng chế giễu
- "Dạ…con xin lỗi… thưa bà chủ" - Duy giật mình, vội vàng dập đầu lạy lục.
Bà ngồi xuống chiếc ghế nghỉ, tay giật mạnh sợi xích, ép Duy bò sát lại, rồi đưa một chân giẫm lên đầu hắn, ấn cho mặt hắn sát xuống đất, gần chạm vào mũi giày cao gót của bà. - "Mày làm chó mà có vẻ sung sướng quá nhỉ. Tốt, giờ hãy thể hiện mày là con chó ngoan đi."
Nhờ đòn roi, Duy cũng đã quen với các mệnh lệnh của bà Vân. Hắn hiểu ý, ngay lập tức hôn giày bà, đưa lưỡi liếm láp quanh đế giày chủ nhân với một thái độ vô cùng tôn thờ.
—----- Bất ngờ, Duy nghe thấy tiếng bước chân, tiếng giày cao gót bước trên nền đá và tiếng cười nói của hai người, trong đó có một người là nữ giới. Đó chính xác là một đôi tình nhân trẻ đang bước về phía bà Vân. Người nam là Hoàng Long - con trai bà Vân, tương lai sẽ thừa kế tập đoàn của bà. Anh ta hoàn hảo đến mức khó tin, đẹp trai và cao ráo, phong thái tự tin, trên người là chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu đắt tiền, trông vô cùng lịch lãm mà vẫn trẻ trung.
Sánh bước bên Hoàng Long, là Khánh Linh, bạn gái của anh ta. Duyên dáng trong chiếc đầm ôm dáng, nổi bật làn da trắng mịn không tì vết và đôi chân dài miên man, Khánh Linh trông thật đẹp đôi với Hoàng Long, cả hai cùng toát lên vẻ đẹp quý phái, đẳng cấp.
Thấy con trai đến thăm, bà Vân mỉm cười, một chân vẫn thản nhiên gác lên đầu tên nô lệ. Hoàng Long liếc qua một cách thờ ơ gã đàn ông trần truồng đang nằm rạp dưới chân mẹ mình. Anh ta đã quá quen với thú vui của mẹ mình, sử dụng người như nô lệ và súc vật nên cũng chẳng có gì bất ngờ. Khánh Linh cũng đã được dặn trước về điều này nên cũng không quá ngại ngùng khi phải chứng kiến kẻ khác trần truồng như thế, nàng tự nhủ: “nó chỉ là súc vật”. Thế nhưng, Khánh Linh vẫn thoáng sững sờ khi nhận ra kẻ đang quỳ dưới chân mẹ chồng tương lai của mình chính là Duy - gã bạn trai nàng từng hẹn hò thời sinh viên. Giờ đây, chứng kiến hắn nằm bẹp dưới chân bà Vân như một con thú bị thuần hóa, nàng cảm thấy thật may mắn khi đã chia tay hắn khi đó. Sự bối rối ban đầu nhanh chóng trở thành sự thích thú và đắc thắng. Khánh Linh quyết định trêu chọc Duy:
- "Bất ngờ quá! Không ngờ anh Duy… giám đốc Duy… ừm..lại có lúc ở trong hoàn cảnh này". - giọng nàng nghe có vẻ thương xót nhưng thực ra lại rất châm chọc.
Duy ngay lập tức nhận ra giọng nói của người con gái hắn từng yêu da diết. Hắn cúi gằm mặt, cố che đi thân thể trần truồng của mình, một cảm giác tủi hổ dâng trào mạnh mẽ trong lòng hắn khi bị Khánh Linh bắt gặp trong hoàn cảnh nhục nhã như thế này. Bà Vân quá đủ tinh tế để nhận ra mối quan hệ cũ giữa Duy và Khánh Linh. Vì vậy. bà đạp nhẹ vào người Duy, giao cho hắn một mệnh lệnh vô cùng khó khăn:
- "Duy, cúi đầu chào cậu chủ và cô chủ của mày đi!"
Duy run rẩy nhưng không thể cãi lệnh bà chủ. Hắn đành chậm rãi dập đầu, giọng lí nhí: - "Con…kính chào cậu chủ và cô chủ!"
Hoàng Long cười khẽ, một nụ cười đầy sự khinh rẻ dành cho kẻ thất bại như Duy. Khánh Linh cũng lấy tay che miệng cười, thích thú vì cảm giác mới lạ khi gã người yêu cũ giờ đây phải dập đầu lạy mình là cô chủ.
Bà Vân vẫn chưa muốn dừng lại. Bà tiếp tục ra lệnh cho Duy: -"Tao vẫn chưa thấy mày chào cậu chủ và cô chủ của mày một cách cung kính đâu. Hãy thể hiện tốt hơn đi, bò qua dưới chân họ và sủa đi! Hãy chứng minh mày là một con chó ngoan."
Duy tê tái người khi nghe mệnh lệnh của bà Vân. Khánh Linh cười khúc khích:
-“Kìa bác… làm như thế…có hơi quá không?” - giọng nàng đầy vẻ trêu đùa chứ không hề có ý can ngăn. Bà Vân điềm nhiên nhấp một ngụm trà:
-“Nó sinh ra là để làm chó mà cháu, không phải để ngang hàng với chúng ta”.
Duy cắn chặt răng, hai tai đỏ bừng, cảm giác xấu hổ và nhục nhã như đang thiêu đốt cả cơ thể hắn. Còn gì nhục nhã hơn phải làm con chó chui qua háng người yêu cũ và bạn trai của nàng. Hắn biết mình không có lựa chọn. Hít một hơi để bình tĩnh lại, Duy run rẩy bò đến phía cậu chủ Hoàng Long. Hoàng Long thích thú đứng khoanh tay, chân dang rộng, thản nhiên quan sát màn giải trí này. Duy cúi đầu, luồn qua dưới háng anh ta. Kế tiếp là chân của Khánh Linh. Duy không đủ dũng cảm ngước nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nàng, chỉ cố gắng cúi đầu chui qua, đỉnh đầu của hắn cọ nhẹ vào chân váy của Khánh Linh.
Sau khi Duy chui qua, Khánh Linh cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy sát thương:
- "Chó ngoan thì phải sủa nữa chứ." Cảm giác tủi hổ tiếp tục dâng lên trong lòng, Duy nhắm mắt, cố sủa bật ra hai tiếng” gâu gâu” yếu ớt. Tiếng cười vang lên từ ba chủ nhân đang quan sát hắn. Khánh Linh dùng chân, đẩy vào cằm Duy, buộc hắn ngước lên nhìn mình. Nàng mỉm cười vô cùng quyến rũ, nói:
-"Xem ra anh Duy đã tìm được vị trí phù hợp nhất dành cho mình rồi nhỉ?"
Trong khu vườn rộng rãi của tòa biệt thự nơi nữ CEO ở, bà Vân thư thái bước đi, trên tay cầm sợi dây xích. Đầu kia của sợi dây, đang buộc vào một sinh vật - một tên nô lệ. Duy - bị lột truồng và bị xích cổ, đang lê lết bò theo đằng sau bà Vân như một con chó bò theo chân chủ. Ở đỉnh cao của tiền tài và quyền lực, giới thượng lưu như bà Vân cũng có những trò giải trí rất đặc biệt. Đối với bà, đó là việc nuôi lũ nô lệ thấp hèn thay cho súc vật. Đúng vậy, việc kiếm một con chó cảnh nhập ngoại với giá mấy ngàn đô làm sao độc đáo được bằng việc bắt một con người làm chó, đó là thứ đặc quyền mà giới thượng lưu ở đỉnh xã hội như bà mới làm được.
Duy từng là giám đốc một công ty nhỏ, do làm ăn thua lỗ nên đã phá sản. Hắn nợ tập đoàn của bà Vân rất nhiều tiền nên chỉ còn cách tự bán thân trả nợ, chấp nhận trở thành nô lệ, thành con chó của bà Vân, tùy ý để bà định đoạt số mệnh. Với số tiền nợ đó, Duy xác định có phải làm chó cho bà Vân hết đời này cũng không trả hết, hắn sẽ không còn cơ hội quay về làm người nữa.
Vì thế, điều duy nhất mà hắn còn hy vọng đó là bà chủ sẽ đối xử nhẹ nhàng với hắn trong cuộc đời làm chó còn lại. Nhưng cứ nhìn những vết roi hằn đỏ trên lưng, trên mông của Duy, cũng đủ biết bà Vân đã dạy dỗ con chó của mình rất thẳng tay. Dù vậy, trong thâm tâm, Duy cũng có phần cảm thấy an ủi và may mắn là chỉ phải làm chó của bà Vân. Hắn đã từng nhìn thấy một gã đàn ông đen đủi hơn, không biết nợ bà Vân bao nhiêu hay đã đắc tội gì với bà, mà bị bà Vân trừng phạt bằng cách bắt làm bồn cầu của bà. Tức là ngày ngày, bà Vân đều trực tiếp ỉa, đái vào mồm gã đàn ông đó và bắt gã đó nuốt hết chất thải của bà. Cứ nghĩ đến hình phạt của gã bồn cầu đó, Duy lại rùng mình sợ hãi. Vì thế, được làm chó của bà Vân với hắn cũng là quá may mắn. Bà Vân là một bà chủ thưởng phạt rõ ràng, nếu Duy làm bà Vân hài lòng, bà sẽ vuốt ve cưng nựng hắn, dùng bàn tay quý phái của bà để ve vuốt con cu của Duy một lúc rồi cho phép hắn xuất tinh. Bà tước đi nhân quyền của hắn nhưng dù sao vẫn giữ lại cho hắn một đặc ân được giải phóng sinh lý.
Ngày hôm đó, bà Vân vui vẻ dắt con chó của mình đi dạo trong vườn. Mỗi lần bà giật nhẹ sợi xích, Duy phải cố mà bò theo thật sát chủ nhân, chỉ sợ làm bà phật ý. Bà Vân không cần nhìn cũng biết ánh mắt của tên nô lệ hèn mọn đang dán chặt vào đâu - cặp mông nảy nở, uyển chuyển ẩn hiện dưới lớp váy lụa cao cấp của bà. Bà biết Duy mê mẩn mông bà, nhiều lần hắn lợi dụng “đặc quyền” của chó và hít hít ngửi ngửi mông bà khi chưa được cho phép. Dù thế, bà không hề trách phạt hắn, thậm chí còn thấy vui vui khi Duy tôn thờ mông bà.
Đang đi, bà Vân bất ngờ quay lại quan sát, nhìn cái mặt của Duy, bà biết cu của nó đang cửng hết lên vì được ngắm mông bà chủ. - "Nhìn trộm đủ chưa, con chó dâm?" - bà Vân hỏi giọng chế giễu
- "Dạ…con xin lỗi… thưa bà chủ" - Duy giật mình, vội vàng dập đầu lạy lục.
Bà ngồi xuống chiếc ghế nghỉ, tay giật mạnh sợi xích, ép Duy bò sát lại, rồi đưa một chân giẫm lên đầu hắn, ấn cho mặt hắn sát xuống đất, gần chạm vào mũi giày cao gót của bà. - "Mày làm chó mà có vẻ sung sướng quá nhỉ. Tốt, giờ hãy thể hiện mày là con chó ngoan đi."
Nhờ đòn roi, Duy cũng đã quen với các mệnh lệnh của bà Vân. Hắn hiểu ý, ngay lập tức hôn giày bà, đưa lưỡi liếm láp quanh đế giày chủ nhân với một thái độ vô cùng tôn thờ.
—----- Bất ngờ, Duy nghe thấy tiếng bước chân, tiếng giày cao gót bước trên nền đá và tiếng cười nói của hai người, trong đó có một người là nữ giới. Đó chính xác là một đôi tình nhân trẻ đang bước về phía bà Vân. Người nam là Hoàng Long - con trai bà Vân, tương lai sẽ thừa kế tập đoàn của bà. Anh ta hoàn hảo đến mức khó tin, đẹp trai và cao ráo, phong thái tự tin, trên người là chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu đắt tiền, trông vô cùng lịch lãm mà vẫn trẻ trung.
Sánh bước bên Hoàng Long, là Khánh Linh, bạn gái của anh ta. Duyên dáng trong chiếc đầm ôm dáng, nổi bật làn da trắng mịn không tì vết và đôi chân dài miên man, Khánh Linh trông thật đẹp đôi với Hoàng Long, cả hai cùng toát lên vẻ đẹp quý phái, đẳng cấp.
Thấy con trai đến thăm, bà Vân mỉm cười, một chân vẫn thản nhiên gác lên đầu tên nô lệ. Hoàng Long liếc qua một cách thờ ơ gã đàn ông trần truồng đang nằm rạp dưới chân mẹ mình. Anh ta đã quá quen với thú vui của mẹ mình, sử dụng người như nô lệ và súc vật nên cũng chẳng có gì bất ngờ. Khánh Linh cũng đã được dặn trước về điều này nên cũng không quá ngại ngùng khi phải chứng kiến kẻ khác trần truồng như thế, nàng tự nhủ: “nó chỉ là súc vật”. Thế nhưng, Khánh Linh vẫn thoáng sững sờ khi nhận ra kẻ đang quỳ dưới chân mẹ chồng tương lai của mình chính là Duy - gã bạn trai nàng từng hẹn hò thời sinh viên. Giờ đây, chứng kiến hắn nằm bẹp dưới chân bà Vân như một con thú bị thuần hóa, nàng cảm thấy thật may mắn khi đã chia tay hắn khi đó. Sự bối rối ban đầu nhanh chóng trở thành sự thích thú và đắc thắng. Khánh Linh quyết định trêu chọc Duy:
- "Bất ngờ quá! Không ngờ anh Duy… giám đốc Duy… ừm..lại có lúc ở trong hoàn cảnh này". - giọng nàng nghe có vẻ thương xót nhưng thực ra lại rất châm chọc.
Duy ngay lập tức nhận ra giọng nói của người con gái hắn từng yêu da diết. Hắn cúi gằm mặt, cố che đi thân thể trần truồng của mình, một cảm giác tủi hổ dâng trào mạnh mẽ trong lòng hắn khi bị Khánh Linh bắt gặp trong hoàn cảnh nhục nhã như thế này. Bà Vân quá đủ tinh tế để nhận ra mối quan hệ cũ giữa Duy và Khánh Linh. Vì vậy. bà đạp nhẹ vào người Duy, giao cho hắn một mệnh lệnh vô cùng khó khăn:
- "Duy, cúi đầu chào cậu chủ và cô chủ của mày đi!"
Duy run rẩy nhưng không thể cãi lệnh bà chủ. Hắn đành chậm rãi dập đầu, giọng lí nhí: - "Con…kính chào cậu chủ và cô chủ!"
Hoàng Long cười khẽ, một nụ cười đầy sự khinh rẻ dành cho kẻ thất bại như Duy. Khánh Linh cũng lấy tay che miệng cười, thích thú vì cảm giác mới lạ khi gã người yêu cũ giờ đây phải dập đầu lạy mình là cô chủ.
Bà Vân vẫn chưa muốn dừng lại. Bà tiếp tục ra lệnh cho Duy: -"Tao vẫn chưa thấy mày chào cậu chủ và cô chủ của mày một cách cung kính đâu. Hãy thể hiện tốt hơn đi, bò qua dưới chân họ và sủa đi! Hãy chứng minh mày là một con chó ngoan."
Duy tê tái người khi nghe mệnh lệnh của bà Vân. Khánh Linh cười khúc khích:
-“Kìa bác… làm như thế…có hơi quá không?” - giọng nàng đầy vẻ trêu đùa chứ không hề có ý can ngăn. Bà Vân điềm nhiên nhấp một ngụm trà:
-“Nó sinh ra là để làm chó mà cháu, không phải để ngang hàng với chúng ta”.
Duy cắn chặt răng, hai tai đỏ bừng, cảm giác xấu hổ và nhục nhã như đang thiêu đốt cả cơ thể hắn. Còn gì nhục nhã hơn phải làm con chó chui qua háng người yêu cũ và bạn trai của nàng. Hắn biết mình không có lựa chọn. Hít một hơi để bình tĩnh lại, Duy run rẩy bò đến phía cậu chủ Hoàng Long. Hoàng Long thích thú đứng khoanh tay, chân dang rộng, thản nhiên quan sát màn giải trí này. Duy cúi đầu, luồn qua dưới háng anh ta. Kế tiếp là chân của Khánh Linh. Duy không đủ dũng cảm ngước nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nàng, chỉ cố gắng cúi đầu chui qua, đỉnh đầu của hắn cọ nhẹ vào chân váy của Khánh Linh.
Sau khi Duy chui qua, Khánh Linh cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy sát thương:
- "Chó ngoan thì phải sủa nữa chứ." Cảm giác tủi hổ tiếp tục dâng lên trong lòng, Duy nhắm mắt, cố sủa bật ra hai tiếng” gâu gâu” yếu ớt. Tiếng cười vang lên từ ba chủ nhân đang quan sát hắn. Khánh Linh dùng chân, đẩy vào cằm Duy, buộc hắn ngước lên nhìn mình. Nàng mỉm cười vô cùng quyến rũ, nói:
-"Xem ra anh Duy đã tìm được vị trí phù hợp nhất dành cho mình rồi nhỉ?"