Tôi trở thành chó (phần 1)
Ở tương lai thế kỷ 22, xã hội quay trở về chế độ mẫu hệ, người phụ nữ rất có quyền lực. Điều luật quy định, khi một người chồng bị xem là vô dụng, người vợ hoàn toàn có quyền từ bỏ anh ta như từ bỏ một món đồ và lấy người đàn ông khác. Người chồng cũ sẽ bị loại khỏi xã hội loài người và số phận của anh ta hoàn toàn do người vợ quyết định. Tôi là một trong những trường hợp như vậy, vì kém cỏi và thất bại, vợ tôi - Hồng Anh đã quyết định vứt bỏ tôi để đến với người đàn ông khác tài giỏi hơn. Khi được hỏi về thân phận của tôi, Hồng Anh đã chọn lựa để tôi trở thành con chó trong gia đình mới của nàng.
Đêm trước ngày tôi bị đưa vào liệu trình phẫu thuật, biến đổi cơ thể thành chó vĩnh viễn, Hồng Anh đến gặp tôi lần cuối với tư cách người với người. Dù vậy, tôi đã bị lột trần truồng, tay chân bị xích và bị nhốt co ro trong chiếc cũi chật hẹp. Ngoài cũi, Hồng Anh ngồi thoải mái vắt chân trên ghế, mái tóc dài buông lơi, gương mặt thanh tú nhưng ánh lên vẻ tàn nhẫn lạnh lùng khi nhìn xuống tôi. Thật khó để tưởng tượng cách đây ít lâu, chúng tôi còn là vợ chồng.
Tôi khóc lóc, hai tay bấu lấy song sắt, ngước lên van nài người từng là vợ mình:
-“Hồng Anh… xin em… đừng để họ biến anh thành chó…anh hối hận rồi, anh sẽ cố gắng làm mọi điều em muốn…”
Hồng Anh nhếch miệng cười, ấn mũi giày cao gót đen bóng lên đỉnh đầu tôi, khẽ nhấn xuống:
-“Quá muộn rồi… Một thằng chồng vô dụng, yếu đuối, kém cỏi như anh thì không còn bất cứ cơ hội nào nữa. Anh có biết không? Ở xã hội này, một người đàn ông như anh chẳng khác gì gánh nặng.”
Nàng dí gót giày mạnh hơn, buộc tôi phải áp trán sát xuống sàn lạnh:
- “Tôi đã chọn rồi. Phong mới xứng đáng là người đàn ông đứng cạnh tôi. Còn anh… anh chỉ đáng để quỳ dưới chân chúng tôi, làm súc vật, ở trong cũi, nghe lệnh chúng tôi, ăn đồ thừa và sống bằng ánh nhìn thương hại.”
Tôi gào lên trong tuyệt vọng:
“Không! Anh xin em… anh không muốn phải làm chó… Anh yêu em, Hồng Anh ơi! Anh vẫn yêu em. Xin em cho anh một cơ hội nữa để làm người.
Hồng Anh khẽ cười, cúi xuống nhìn tôi:
-"Cứ kêu khóc thoải mái đi, vì từ ngày mai, anh sẽ không còn nói được tiếng người nữa. Anh sẽ sủa khi tôi ra lệnh, bò khi tôi muốn, và dâng cả thân xác hèn mọn của anh cho sự tiêu khiển của tôi và Phong, hahaha."
Tôi òa khóc, tiếng nức nở lẫn tiếng xích kéo lê thảm hại. Nhưng ánh mắt Hồng Anh lúc ấy rực lên niềm khoái trá lạnh lùng khi trừng phạt tôi.:
- “Khóc đi. Van xin đi. Mày càng tủi nhục bao nhiêu, tao càng thấy đúng đắn khi biến mày thành chó. Đây là số phận mà mày xứng đáng.”
Trong khi Hồng Anh đang thích thú hành hạ cảm xúc của tôi thì cánh cửa mở ra, một người đàn ông lịch lãm bước vào, đó là Phong, người chồng mới của Hồng Anh. Nhìn họ đứng bên nhau trông thật đẹp đôi biết bao. Lòng tôi bỗng nhói đau.
- "Nó có làm phiền em không? Anh rất sẵn lòng cho nó trận đòn" - Phong âu yếm hỏi Hồng Anh.
- "Anh yên tâm, nó giờ chỉ là súc vật trong cũi, làm sao động vào em được. Em chỉ đang cho nó được nói nốt vài câu cuối cùng trước khi trở thành chó vĩnh viễn”.
Phong ngồi xuống ghế. Hồng Anh ngay lập tức trèo lên đùi anh ta, ngồi xoạc qua người nhân tình. Nàng vòng tay ôm cổ anh ta, đôi môi đỏ mọng ngấu nghiến môi người tình mới. Tiếng hôn nhau đầy ướt át, khêu gợi của đôi tình nhân vang vọng căn phòng, càng như tra tấn trái tim tôi. Tôi bị nhốt trong cũi, trần truồng, mặt ép sát xuống dưới chân họ. Tôi cố gắng cúi thấp để tránh ánh mắt họ, nhưng vẫn bị buộc phải nhìn cảnh tượng Hồng Anh quằn quại trên đùi Phong. Từng đường cong trên cơ thể nàng lộ ra mồn một, nhất là vòng mông to tròn căng đầy trong bộ váy ôm sát. Tôi ngước nhìn, hạ thể đau nhức vì cương cứng, run rẩy trong xích.
Phong liếc mắt xuống, nhếch môi cười khinh miệt:
-” Nhìn kìa, nó vẫn còn dám dựng cu lên khi thấy vợ cũ của mình ôm hôn người khác. Đúng là con chó không biết thân phận.”
Hồng Anh ngả đầu ra sau, cười thành tiếng, rồi ghé sát môi Phong, thì thầm nhưng đủ để tôi nghe rõ:
-” Kệ nó đi anh, chỉ là con chó thôi mà”.
Mấy từ “Chỉ là con chó thôi mà” của Hồng Anh như xát muối vào vết thương lòng của tôi, khiến tôi rơm rớm nước mắt. Họ lại hôn nhau thắm thiết, tay Phong siết lấy vòng eo Hồng Anh, kéo nàng sát vào ngực anh ta. Trong khi đó, tôi quằn quại bên dưới, vừa nhục nhã, vừa bị kích thích tột độ.
Phong bất chợt đưa ra ý tưởng:
- “ Anh nghĩ, đã biến nó thành chó thì nên thiến luôn đi. Một con chó thì không nên có dương vật để nghĩ đến những chuyện dơ bẩn với chủ nhân.”
Nghe đến việc bị thiến, tôi sợ hãi, toàn thân run bần bật, gào khóc van xin. Nhưng Hồng Anh đặt ngón tay trơn mướt lên môi Phong, ngăn lại, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn:
-“ Không, đừng thiến nó. Như vậy là quá dễ dàng. Em muốn nó còn giữ nguyên dương vật, còn biết cương cứng, còn biết thèm khát… nhưng sẽ không bao giờ được xuất nữa. Ngày ngày phải nhìn em bên anh, khao khát, rên rỉ trong bất lực. Đó mới là hình phạt xứng đáng.”
Phong phá lên cười sảng khoái, vỗ vào đùi Hồng Anh như khen thưởng một ý tưởng tuyệt vời. Tôi thì tuyệt vọng đến tột cùng. Tôi nắm song sắt, đập đầu xuống sàn lạnh, giọng lạc đi vì khóc và run rẩy:
- Làm ơn… xin hãy cho tôi… một lần cuối… chỉ một lần thôi, để được thủ dâm, được xuất tinh… trước khi ngày mai bắt đầu, trước khi tôi thành chó… Tôi van xin hai người…
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười giòn giã, tiếng hôn đắm đuối, và ánh mắt khinh bỉ sáng rực của Hồng Anh khi nàng ngẩng đầu nhìn xuống tôi:
“ Một con chó… không có quyền xin xỏ gì hết. Nhất là một con chó hèn mọn như mày”.
Lúc này trời đã sắp sáng, giây phút tôi vĩnh viễn trở thành chó sắp tới. Điều tôi mong ước chỉ là được một lần xuất tinh cuối cùng. Tôi cố gắng van nài ân huệ bằng cách đổi xưng hô:
- "Ông bà chủ… xin ông bà chủ thương tình… cho con được thủ dâm lần cuối cùng thôi… trước khi thành chó… xin… xin…
Hồng Anh bật cười thành tiếng, khoanh chân ngồi trên đùi Phong, mắt long lanh thích thú nhìn xuống tôi. Nàng khẽ nghiêng người, đặt gót giày nhọn lên đầu tôi, ấn xuống như đóng dấu:
– “Anh nghe thấy chưa, Phong? Cuối cùng nó cũng tự nhận mình là chó của anh với em rồi. Hèn hạ đến mức cầu xin được sờ cu lần cuối., hahaha”
Tôi khóc nấc, vừa sợ vừa khát khao, hai tay nắm chặt song sắt cũi:
– Con… con xin ông bà chủ… chỉ một lần cuối thôi…
Hồng Anh vờ suy tư, rồi đột ngột liếc sang Phong, thì thầm vào tai anh ta một câu gì đó khiến cả hai cùng phá lên cười. Tôi run rẩy, không biết họ đang bàn mưu ác độc nào với mình. Rồi Phong thản nhiên duỗi chân, đưa giày đến trước mặt tôi.
– "Muốn chạm tay vào cu lần cuối thì mày phải van xin ông chủ, ôm lấy giày mà lạy.
Tôi nhục nhã bò ra, hai tay ôm chặt giày anh ta, áp mặt xuống mà cầu khẩn:
- Ông chủ… xin ông chủ cho phép con… được thủ dâm một lần cuối cùng… Con hứa sẽ làm con chó ngoan ngoãn của ông bà chủ cả đời.
Phong gật đầu ưng thuận, rồi dùng chìa khóa mở xích cho tôi. Tôi mừng rỡ đến rơi nước mắt, run rẩy lắp bắp cảm tạ. Hồng Anh lạnh lùng kéo tôi ngã ngửa, ngồi đè cả vòng mông căng đầy xuống mặt tôi. Hơi nóng, mùi da thịt từ thân thể nàng tràn ngập khoang mũi tôi.
- Vậy thì sục cu đi, thủ dâm dưới mùi đít của tao là ân huệ cuối cùng cho mày đó - Hồng Anh nói
Tôi bị nghẹt thở, nhưng cùng lúc đó lại run rẩy thủ dâm điên cuồng. Tiếng hôn thắm thiết của đôi tình nhân vang bên tai, tiếng cười chế nhạo khiến tôi vừa nhục nhã vừa phấn khích. Tôi run lên, sắp đạt đến khoảnh khắc giải thoát cuối cùng thì…
– Dừng tay! - Phong ra lệnh, đi kèm một cú đá mạnh vào sườn khiến tôi đau đớn rú lên. Tôi hoảng loạn, nước mắt chảy dài, bàn tay run rẩy giữa chừng:
– Xin ông chủ, xin bà chủ! Con sắp rồi… chỉ một chút nữa thôi… xin cho con được xuất một lần cuối! Con van xin!
Hồng Anh đứng thẳng dậy, liếc xuống với ánh mắt khoái trá, nàng vung chân sút mạnh vào dái tôi:
- "Không. Chó không có quyền được giải thoát. Mày sẽ khát khao, sẽ đau đớn, và sẽ nhớ mãi giây phút này. Đó mới là hình phạt.
Tiếng cười của hai người vang vọng, hòa lẫn tiếng tôi gào thét bất lực khi hai nhân viên kỹ thuật xuất hiện, giữa chặt lấy tôi, cho tôi một liều thuốc gây mê. Đầu óc tôi quay cuồng, mắt mờ dần. Trong cơn mê man, tôi chỉ còn nghe văng vẳng tiếng cười khoái trá của Hồng Anh và Phong… tiếng cười tiễn tôi bước sang kiếp chó thực sự.