Thất nghiệp. Để sống được ở cái thành phố đắt đỏ như Hà Nội quả không dễ dàng. Vì thế, Duy đành dằn lòng, tạm biệt người vợ vừa mới cưới của mình ở nhà, đi xuất khẩu lao động bên Nhật.
Lúc ban đầu sang Nhật, Duy phải làm thợ xây tại một công trường. Công việc vô cùng vất vả cực nhọc, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Hắn nhịn ăn nhịn mặc, ăn uống vô cùng kham khổ mới dành dụm được ít tiền gửi về cho vợ. Thế nhưng, nhờ đầu óc thông minh, hắn học tiếng Nhật rất nhanh. Chỉ nửa năm, đã có thể nói chuyện thành thạo như người bản xứ. Nhờ biết tiếng Nhật, lại cộng thêm ngoại hình cũng cao ráo ưa nhìn, Duy cuối cùng đã xin được vào làm phục vụ bàn tại một nhà hàng sang trọng ở Tokyo. Tuy là chạy bàn, nhưng lương trả khá cao, ngang ngửa với một trưởng phòng ở VN. Công việc cũng không còn quá cực nhọc, nguy hiểm như trước đây. Duy hài lòng về cs của hắn hiện tại lắm.
Nhà hàng mà Duy làm phục vụ thuộc hạng sang trọng nhất thành phố. Những vị khách lui đến đây thuộc giới doanh nhân, thượng lưu. Nhìn sự hào nhoáng của họ, những kẻ làm công như Duy luôn thầm ghen tị.
Trong số các vị khách quen hay đến dùng bữa, Duy đặc biệt bị thu hút bởi một người, đó là quý bà Masako. Gọi là quý bà, nhưng Masako nhìn rất trẻ, chắc cũng chỉ mới ngoài 30. Điều đáng lạ là nàng luôn đến có 1 mình. Duy hỏi dò mọi người mới biết được chồng của Masako là một triệu phú. Sau khi chết, Masako được thừa hưởng toàn bộ gia sản của chồng. Thật lạ là một người phụ nữ vừa trẻ trung xinh đẹp, lại giàu có như thế mà luôn đến đây có 1 mình. Nàng trông có vẻ cô đơn.
Một điều nữa là Masako thường tip rất hậu hĩnh vì thế tất cả nhân viên trong nhà hàng đều luôn đon đả và mong được phục vụ nàng. Duy cũng may mắn được phục vụ bữa trưa cho nàng vài lần. Nàng cũng có vẻ có thiện cảm với Duy ( hắn nói tiếng Nhật khá sõi lại cộng thêm ngoại hình ưa nhìn).
Một lần, sau khi Masako dùng xong bữa, nàng gọi Duy đem hóa đơn ra cho nàng. Hôm nay nàng khá là vui vẻ. Nàng nói chuyện hỏi thăm đôi ba câu cùng Duy. Nàng than thở với hắn:
_ Từ ngày chồng mất, tôi sống cô quạnh lắm. Một mình trong nhà với lũ người làm. Có khi tôi nên nuôi một con chó cưng cho vui cửa vui nhà, anh thấy có đúng không?
Duy vội nói:
_ Ôi thế thì chú chó nào đó hẳn sẽ thật may mắn khi được bà nhận nuôi. Tôi cảm thấy ghen tị với nó..
Masako bật cười bởi lời xu nịnh của Duy. Nàng nói:
_ Vậy anh có muốn thay vị trí của nó không?
_ Ôi, được thế thì phúc đức cho tôi quá
_Tôi nói nghiêm túc đó, anh bỏ quách cái chân chạy bàn này đi, về làm chó cưng cho tôi, tôi trả anh gấp 10. Anh cứ suy nghĩ đi
– Trước khi đi, nàng đưa cho hắn một tấm danh thiếp.
——————-
“Vận may đang đến với mình” – Duy sướng rơn khi đứng trước cánh cổng tòa biệt thự đúng địa chỉ ghi trên danh thiếp. Hôm nay hắn đã xin nghỉ làm ở nhà hàng, ăn mặc đẹp hết sức có thể và xịt nước hoa thơm phức. Hẳn rồi, quý bà Masako còn phơi phới tuổi thanh xuân, chồng lại chết nên hẳn là cô quạnh lắm. Cặp với nàng, hắn sẽ đào mỏ được kha khá, chả cần phải đi làm nữa. Mà nàng lại xinh đẹp và quyến rũ vô cùng. Phen này hắn đúng là chuột sa chĩnh gạo.
Sau 1 hồi chuông, một cô bé trong trang phục hầu gái ra mở cửa. Con bé trẻ quá, chắc chỉ tầm 17-18 tuổi. Sau khi giới thiệu tên, con bé hầu gái dẫn Duy vào. Duy đi qua một khu vườn với khoảnh sân rộng như cái sân trường với những hàng cây và luống hoa được cắt tỉa cẩn thận. Bước vào căn biệt thự lộng lẫy tựa cung điện, hắn thấy mình đang ngồi lọt thỏm giữa 1 phòng khách sang trọng mà hắn cảm thấy sự có mặt của mình ở đây là 1 cái gì đó ko phù hợp. Sự rách nát nghèo túng của hắn quả thực ko hợp với cái quanh cảnh sang trọng này.
Duy ngồi nhấp nhổm khoảng chục phút thì Masako xuất hiện. Nàng hôm nay đẹp quá. Khác với trang phục kiêu kì hàng ngày, hôm nay Masako chỉ mặc bộ váy ngủ khoác ngoài mỏng, để lộ thân hình cân đối với những đường cong mềm mại. Mái tóc nàng buông xõa một bên vai, rủ xuống đôi bờ ngực căng tròn. Nàng hôm nay trông thật đa tình, trông thật dâm đãng. Xem ra, nàng sắp kéo hắn lên giường đến nơi rồi. Chà chà!!
_ Ồ chào anh, anh đến gặp tôi có việc gì đây? Cứ ngồi xuống ghế tự nhiên đi – nàng nói và cũng ngồi xuống ghế đối diện Duy, nàng vắt chéo chân, để lộ ra cặp đùi vừa thon và trắng, khiến Duy không khỏi lơ đãng.
_ À vâng, thưa bà, hôm nọ bà có đưa tôi danh thiếp, và bảo đến gặp bà để…
_ Để làm gì? – Masako nhìn xoáy vào Duy, khiến hắn bất giác phải cúi gằm mặt xuống.
_ Dạ… thì… quý bà có bảo tôi đến chỗ bà… quý bà sẽ trả tôi gấp 10 lương phục vụ bàn…
_ Ồ… thế à..hình như tôi có nói vậy.. Nhưng rốt cục tôi bảo cậu đến chỗ tôi để làm công việc gì mới được chứ nhỉ? Anh nói lại cho tôi được không ?
_ Trời ạ – Duy thầm nghĩ – cô ta hẳn biết thừa là mình đến để làm nhân tình của cô ta, phục vụ nhu cầu tình dục của cô ta. Chẳng lẽ phải nói thẳng ra thế. Sao cô ta cứ bắt mình phải nói ra…
_ Dạ…bà có bảo tôi đến…tôi đến làm chó cho bà! – Duy ngại ngùng thốt ra câu đó, mong Masako hiểu ý và không gặng hỏi nữa.
_À đúng rồi – Masako bật cười – giờ thì tôi nhớ rồi. Đúng, tôi đang cần nuôi một con chó cho vui cửa vui nhà. Ngặt nỗi, nuôi chó thật thì chúng nó bẩn lắm, tôi không chịu được, chi bằng nuôi một con chó-người thì sẽ dễ chịu hơn. Nếu anh chịu làm chó của tôi, thì sẽ được ở đây với tôi, cơm ăn ba bữa, lại mỗi tháng cho anh tiền lương nữa. Anh đồng ý chứ?
_THưa bà…theo như bà nói là …về cái việc làm chó…nghĩa là làm chó thật đó hả? – Duy hoang mang
_Thì tôi đã nói rõ rồi còn gì. Tôi cần anh đóng vai một con chó cưng của tôi. Thế thì tôi mới tuyển anh chứ. Vậy a nghĩ làm chó là việc gì?
_ Thì …thì tôi tưởng – Duy định nói rồi khựng lại. Chẳng lẽ lại bảo tôi tưởng được làm nhân tình của cô, được ngủ với cô.
_ Vậy rốt cục anh có muốn nhận công việc này không? Nếu không thì mời anh đi cho, mất thời gian của tôi quá – Masako đã có nét khó chịu
_ Không không. Tôi chịu.Tôi chịu mà – Duy nghĩ rất nhanh. Làm chó thì làm chó. Đằng nào mình cũng nghỉ chỗ kia mất rồi. Mà làm chó cho một phụ nữ xinh đẹp thế này có sao đâu. Có nhục nhã thì cũng chả ai ở xứ này quen ta mà sợ. Sau này có tiền là được rồi.
Nghĩ vậy Duy đồng ý.
Masako dường như biết trước quyết định của Duy. Nàng rút trong bàn ra một tờ giấy và cây bút.
_ Đây là bản hợp đồng lao động, anh đọc và ký vào.
Trong bản hợp đồng chỉ ghi vỏn vẹn: trong vòng 1 năm, Duy sẽ phải ở đây làm chó cho Masako và phải làm bất cứ điều gì Masako sai bảo, chỉ trừ khi việc đó trái pháp luật. Masako có trách nhiệm bảo đảm ăn ở cho Duy trong 1 năm và mức lương hàng tháng. Bên nào phá hợp đồng đơn phương sẽ phải bồi thương.
Duy đến nước này cũng ko còn đường lui nữa, hắn kí xoẹt 1 phát rồi đưa cho Masako. Nàng mỉm cười hài lòng, nói:
_ Tốt, giờ anh đã được nhận. Chào mừng anh đến biệt thự của tôi.
_ Vậy giờ tôi sẽ phải làm những gì?
_Anh sẽ làm chính xác những gì một con chó hay làm. Anh biết loài chó rồi đúng không. Nó như thế nào thì anh như thế đó. Bây giờ anh không còn là Duy – một con người nữa, mà anh đã là Lulu con chó của tôi. Có ba điều này anh nhất định phải nhớ từ bây giờ. Anh không được đi bằng 2 chân, cũng không được ngồi ngang hàng với tôi. Vị trí của anh là bò bằng 4 chân dưới sàn. Anh không được mặc quần áo nữa, mà sẽ phải trần truồng vì anh là một con vật. Anh cũng không được nói tiếng người nữa, mà phải sủa như chó. Anh hiểu chứ?
_ Vâng…tôi sẽ làm vậy.
_ Mày lại vừa nói tiếng người rồi đấy, Lulu. Ta bảo thế nào.
Duy giật mình. Hắn hiểu ý vội quỳ sụp xuống sàn, sủa gâu gâu.
_Chà, mày cũng là một con chó nhanh trí đấy. Tao sẽ là một bà chủ tốt – Masako vừa vỗ đầu Duy vừa nói – tao sẽ nhẹ nhàng với mày, nhưng mày phải ngoan ngoãn và không phạm vào mấy điều cấm trên, nếu không tao sẽ phạt rất nặng đó.