Nhật ký loser (phần 2)

Vậy là từ đó cuộc sống của 2 vợ chồng tôi đã thay đổi, chuyển thành cuộc sống của bà chủ và một tên nô lệ tôn thờ chủ nhân.

Tôi vẫn làm những công việc như trước, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, bóp chân, mát-xa cho vợ tôi… và vợ tôi vẫn thường xuyên về muộn, cơ thể phảng phất mùi rượu, đôi khi cả mùi của gã đàn ông khác nữa.

Tôi không còn được phép ngủ chung với vợ tôi nữa. Tôi được phép vào phòng vợ để dọn dẹp, nhưng đêm đến tôi chỉ có thể ngủ ngoài sofa hoặc có khi là ngủ ngay dưới thảm trải sàn trong phòng ngủ của nàng.

Tôi cũng không được phép ngồi ăn cùng vợ nữa. Giờ nàng đã là chủ nhân của tôi. Tôi chỉ có thể đợi nàng ăn xong, sau đó tôi sẽ được ăn đồ thừa của nàng. Có đôi lúc, khi ngồi ăn, vợ tôi nổi hứng và bắt tôi quỳ xuống sàn, lấy lưng thay ghế để nàng tôi ngồi lên.

Một ngày nọ,vợ tôi đem về một chiếc khóa cu bằng kim loại. Lúc đầu tôi cương quyết từ chối, rồi lại chuyển sang van xin nàng đừng làm vậy. Vợ tôi chỉ cười, đáp:

– Thôi nào, em biết thừa những lúc không có em ở nhà hoặc, hoặc lúc em đã đi ngủ, anh lại lén thủ dâm. Nói đi, đã có lần nào anh xuất tình vào quần lót của em chưa?

Tôi thú nhận với nàng là có thủ dâm bằng quần lót của nàng, nhưng tôi không bao giờ dám làm hành động nhơ bẩn là xả tinh vào quần của nàng. Tôi nói rằng tôi tôn thờ những chiếc quần lót đó như tôn thờ nàng và chỉ dùng để ngửi hoặc đội lên đâu.

Vợ tôi cười hài lòng. Lúc đó tôi đang quỳ trước mặt nàng để van xin. Nàng xoa đầu tôi như xoa đầu một chú chó, rồi nói:

– Nhưng kết quả cuối cùng là anh vẫn thủ dâm nhiều lần, và điều đó không hề tốt cho sức khỏe của anh, không có sức khỏe làm sao anh có thể hầu hạ em cho tốt được. Em là chủ nhân của anh, anh là nô lệ của em, nhớ không, chồng yêu? Và nô lệ thì luôn chấp hành mọi mệnh lệnh của chủ nhân nếu không muốn bị đá đít ra đường.

Tôi không có cách nào khác, đành xin xỏ vợ cho mình được xuất tinh 1 lần trước khi bị khóa cu, nhưng vợ tôi chỉ lắc đầu nhẹ nhàng:

– Không là không. Sẽ không có sự nhân nhượng. Anh hãy ngoan ngoãn cư xử cho tốt, một lúc nào đó em thấy được thành ý của anh, em sẽ mở khóa và cho phép anh xuất tinh. Nào, giờ thì đưa con cu nhỏ bé của anh vào đây nào.

Sau khi đeo cái khoa cu vào cho tôi, vợ tôi nói rằng trông nó rất ngộ vì thế muốn tôi phải trưng ra cái khóa đó cả ngày. Vậy là từ đó, tôi gần như luôn phải trong trạng thái trần truồng, đeo mỗi cái khóa cu trên người, trừ những lúc phải đi siêu thị mua thực phẩm là tôi được phép mặc quần áo vào.

Vợ tôi đã vứt đi gần hết quần áo của tôi hoặc để làm giẻ lau. Nàng nói rằng giờ đây tôi chỉ là một thằng nô lệ và chỉ quẩn quanh trong nhà thôi.

– Thế anh nghĩ sẽ còn lúc nào anh được đi cùng em đi du lịch, đi ăn hay đi xem phim nữa chắc? Không bao giờ còn đâu, anh sẽ phải an phận quẩn quanh trong nhà này cả đời để làm việc nhà, làm việc đến chết như một nô lệ không có tự do để hầu hạ em, anh tự lựa chọn cuộc sống này mà. Anh chỉ cần một vài bộ đồ để mặc khi đi mua thực phẩm thôi.

Rồi vợ tôi lại vứt hết tất cả quần lót của tôi đi. Kể cả khi đi ra ngoài đường, tôi cũng chỉ được phép xỏ một chiếc quần dài ra bên ngoài chứ không được mặc quần lót. Điều này làm tôi vô cùng căng thẳng, lo sợ rằng biết đâu có ai đó sẽ phát hiện ra cái lồng khóa cu mà tôi đang phải đeo.

Việc bị khóa cu và phải trần truồng khi ở nhà gây ra một tác động to lớn đến tâm lý của tôi.

Thứ nhất là cơn nứng. Giờ đây khi không còn được thủ dâm nữa, những cơn nứng cứ tích tụ trong tôi mà không được giải tỏa, khiến tôi bứt rứt khó chịu. Nhưng chính sự bứt rứt của cơn nứng đó lại khiến tôi thêm mê mẩn vợ tôi, ngoan ngoãn làm theo mọi mệnh lệnh, cố gắng hết sức để làm nàng hài lòng. Có đôi khi chỉ cần nhìn ngắm vợ tôi ngồi xem Tv trong bộ quần áo ở nhà thôi, tôi cũng đã thấy nàng thật quyến rũ, thật xinh đẹp. Con cu của tôi như bùng nổ, căng cứng trong chiếc lồng sắt vì thèm thuồng. Đối với tôi, việc có thể được đụ vợ tôi, cho thằng nhỏ vào trong người nàng đã là một việc làm quá xa vời, xa thực tế. Tôi chỉ khao khát được nàng tháo khóa cu và cho phép tôi cọ con cu hèn kém của mình trên đôi chân tuyệt đẹp của nàng để xuất tinh đã là hạnh phúc lắm rồi.

Vợ tôi biết điều đó, và càng ra sức chọc ghẹo tôi bằng nhan sắc của mình. Tại sao lúc nào nàng cũng xinh đẹp và quyến rũ đến như vậy? Mỗi khi đi làm về , sau khi tháo đôi giày cao gót ra, vợ tôi thường thả người xuống ghế sofa êm ái vừa đưa chân ra cho tôi mát-xa. Sau khi bóp chân cho nàng một cách cẩn thận, tôi được phép dùng miệng ngậm mút những ngón chân của nàng, dùng chiếc lưỡi mềm mại ướt át của mình liếm theo các khe ngón chân, giúp nàng được thư giãn.

Vợ tôi thường xuyên cho phép tôi được tôn thờ cặp mông hoàn hảo của nàng. Mỗi khi nàng đứng trang điểm, hay trước khi đi ngủ, nếu tôi ngoan ngoãn, nàng cho phép tôi được vục mặt vào mông nàng hít ngửi, lè lưỡi liếm sâu vào khe đít của nàng. Trong khi để cho tôi làm điều đó, nàng thường nói rằng trông tôi thật nhục nhã và thảm hại khi phải liếm mông đít nàng, nhưng tôi lại sung sướng vì điều đó.

Tác động thứ hai đó là việc phải trần truồng trong nhà khiến tôi trở nên trơ trọi và yếu đuối hơn trước mặt vợ mình. Nó cho tôi cảm giác tôi không còn là một con người, không còn nhân phẩm nữa mà giống với một con vật hơn, một con chó của vợ tôi không hơn không kém. Tôi sẵn lòng quỳ bò dưới chân nàng như một con vật. Sự nhục nhã không làm tôi khó chịu, ngược lại có khi còn khiến tôi bị kích thích. Tôi cảm thấy dường như đây mới là vị trí thật sự của mình.

Ngay cả khi hiếm hoi được ra ngoài đường, được mặc quần áo và hòa vào dòng người, tôi cũng không có cảm giác tự do và cảm giác của một con người nữa. Một phần vì tôi sợ ai đó phát hiện ra tôi đang đeo khóa cu, nên tôi hạn chế hết sức có thể việc phải tiếp xúc với ai,nhưng một phần còn là vì tôi có cảm giác thấp kém hơn bất cứ con người nào ngoài kia. Nhất là đối với phụ nữ hay những cô gái trẻ. Họ làm tôi nghĩ đến vợ tôi và tự nhiên tôi có một bản năng coi họ cao quý hơn tôi, một bản năng mà tôi muốn phục tùng họ, quỳ mọp dưới chân họ.

Tôi thú nhận những suy nghĩ trên và hai tác động tâm lý tôi vừa nói với vợ tôi. Nàng nghe xong rồi vừa cười vừa nói:

– Đó là vì anh là một kẻ yếu hèn. Nếu trong một xã hội cổ đại, thì anh chính là một con đực beta, yếu đuối, thấp kém và cam chịu cho người khác cai trị. Anh sẽ chỉ thực sự thấy an toàn và dễ chịu khi ở dưới sự cai trị của một người chủ, chịu mệnh lệnh của chủ nhân và sống phụ thuộc vào sự hài lòng của chủ nhân.

Những ngày sau đó, vợ tôi mua thêm cho tôi một chiếc vòng cổ chó kèm dây xích, một cái bát uống nước và ăn cơm của chó. Lần này, tôi không hề phản ứng dữ dội như khi mới bị đeo lồng cu. Tôi an phận với mọi sự sắp đặt của vợ mình và thấy việc bị nàng đối xử như một vật nuôi không có gì là khó chịu.

Vậy là, ngoài làm một nô lệ, một người hầu phụ trách các công việc nhà, đôi khi tôi lại đóng vai một con chó của vợ tôi. Những lúc như thế, tôi không được phép nói tiếng người, không được phép đi bằng 2 chân mà phải bò. Thức ăn của tôi được vợ đổ vào 2 cái bát trên sàn và tôi phải vục mõm vào mà ăn.

Cuộc sống đầy nhục nhã, bị người vợ xinh đẹp đối xử như một con chó không khiến tôi đau khổ. Ngược lại, tôi cảm thấy bắt đầu thích thú với cuộc sống mới này. Cho đến khi một người đàn ông xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi.

Leave a Comment