Ngọc Bích vừa tốt nghiệp đại học. Nàng vốn dĩ đến thực tập tại phòng kinh doanh của công ty chúng tôi, nhưng vừa hay nhân viên lễ tân cũ xin nghỉ việc, mà Ngọc Bích lại có ngoại hình xinh xắn, ưa nhìn nên ngay lập tức được tuyển vào làm chính thức ở vị trí lễ tân.
Từ ngày có Ngọc Bích, đám đàn ông trong công ty thường xuyên lảng vảng ở khu vực lễ tân, kiếm mọi lý do để được gặp Ngọc Bích. Bích vừa trẻ vừa đẹp, nước da trắng hồng, nụ cười duyên dáng, điều đặc biệt nhất là body chuẩn 3 vòng cùng chiều cao lý tưởng 1m68 khiến nàng tựa như một hoa khôi tỏa sáng cả cái công ty già nua, buồn chán này. Đã vậy tính Bích lại rất bạo dạn, nói chuyện vui vẻ, cởi mở, có phần đong đưa thả thính nên càng khiến đám nhân viên nam mê mẩn đến nỗi phòng nhân sự phải ra một lệnh cấm các nhân viên không tự ý đến quầy lễ tân trong giờ làm việc nếu không có lý do chính đáng. Mọi giấy tờ, tài liệu cần chuyển qua chuyển lại sẽ chỉ do một người được phép xuống nhận, đó chính là tôi.
Lý do tôi có được may mắn đó bởi không giống đám thanh niên choai choai nhí nhố, tôi là gã trung niên chững chạc, người nổi tiếng điềm đạm, tập trung trong công việc nên được tin cậy giao phó. Nhưng thực sự, tôi cũng đã thầm ái mộ mỹ nhân Ngọc Bình từ ngày đầu tiên nàng bước vào công ty, chỉ khác là tôi chỉ dám âm thầm ngắm nàng từ xa, không buông những lời tán tỉnh như đám thanh niên. Tôi mê mẩn Ngọc Bích còn bởi bộ trang phục nàng mặc. Ở công ty tôi, lễ tân luôn phải mặc áo dài. Một cô gái bình thường mặc áo dài cũng đã trông duyên dáng và hấp dẫn hơn rất nhiều nữa là với một mỹ nhân như Ngọc Bích, với gương mặt xinh đẹp và vóc dáng chuẩn như mẫu thì thêm bộ trang phục áo dài càng làm nàng trở thành một thứ vũ khí chết người với đám đàn ông. Chiếc áo dài màu xanh dương nhẹ nhàng, cùng chiếc quần satin trắng mỏng manh và đôi giày cao gót, chỉ đơn giản thế thôi nhưng cũng đủ biến Ngọc Bích thành nữ thần trong lòng tôi. Mỗi khi nhìn vào những đường cong mềm mại được tôn lên nhờ bộ áo dài vừa vặn của Ngọc Bích, hay nhìn thấy thấp thoáng vệt quần lót, vệt áo ngực ẩn hiện sau bộ trang phục mỏng manh như trêu tức người nhìn, là tôi lại dấy lên những suy nghĩ nhục dục thấp hèn. Nhìn Ngọc Bích nhẹ nhàng vén tà áo sau và đặt mông ngồi xuống ghế, tôi lại ước giá cái mặt tôi được thay chiếc ghế kia, để tôi có thể hưởng trọn cặp mông đầy đặn cùng chiếc quần trắng satin của nàng chùm lên mặt. Khi nàng bước đi, tôi lại tưởng tượng được đội tà áo sau của nàng trên đầu, lẽo đẽo bò theo chân nàng như một con chó ngoan ngoãn đi theo chủ, thi thoảng ngước lên nhìn trộm mông nàng… Đã không biết bao lần tôi chui vào toilet để tưởng tượng đến những hình ảnh đó và thủ dâm.
Do là người được tiếp xúc nhiều nhất với Ngọc Bích, hai chúng tôi nói chuyện với nhau khá thân thiện và vui vẻ. Bích hay nhờ tôi việc này việc nọ, tôi luôn nhiệt tình làm bất cứ việc gì cho nàng. Ngược lại thi thoảng nàng cũng quan tâm và hay mua đồ ăn cho tôi để cảm ơn. Dần dà, một thứ tình cảm dường như đã nhen nhóm trong 2 chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt mà Ngọc Bích dành cho tôi mỗi khi 2 người nói chuyện. Tôi quyết định sẽ thổ lộ tình cảm với nàng, rồi để mọi chuyện đến đâu thì đến.
Tôi hẹn Ngọc Bích ra một quán cafe yên tĩnh. Là một người kém ăn nói, tôi không biết làm những trò rườm rà lãng mạn mà nói thẳng tình cảm với nàng cùng lời tỏ tình hết sức đơn giản. Ban đầu, Ngọc Bích chỉ cười khúc khích và bảo tôi đừng trêu nàng nhưng khi thấy ánh mắt cương quyết của tôi thì nàng đã tin là thật. Dù vậy, đời vẫn không như là mơ, nàng từ chối.
– Em rất tiếc, nhưng thực sự em không có tình cảm gì đặc biệt với anh ngoài mối quan hệ đồng nghiệp và bạn bè. Anh là một người đồng nghiệp rất tốt và chân thành, em rất quý anh, nhưng như thế là chưa đủ để thành yêu.
– Nhưng.. – tôi vẫn không chấp nhận được sự thật – thế còn những sự quan tâm em dành cho anh. Những ánh mắt, cử chỉ của em dành cho anh, anh tin là nó đặc biệt hơn so với khi em tiếp xúc với những ng khác..
– Đúng là em có quan tâm đặc biệt đến anh, nhưng.. – Ngọc Bích cắn môi ngập ngừng – biết giải thích thế nào nhỉ. Đó không phải là tình yêu. Nó giống như là… giống như là… em coi anh như một chú cún con dễ thương, vậy thôi.
Nói rồi, Ngọc Bích bối rối đứng dậy, chào tạm biệt và vội vã bước đi, bỏ lại tôi ngồi đấy với trái tim tan vỡ. Hóa ra tôi đã ngộ nhận tất cả. Hóa ra, trong mắt nàng tôi chỉ là một con cún dễ thương, sẵn sàng ngoe nguẩy đuôi chạy đến bên chân nàng. Cả đêm đó tôi đã nằm khóc sụt sùi như một đứa trẻ. Câu nói cuối cùng của nàng cứ vang vọng mãi trong thâm tâm.
—
Ngày hôm sau, tôi đến công ty gặp Ngọc Bích. Nàng ngại ngùng muốn lảng tránh nhưng tôi ngay lập tức quỳ sụp xuống trước chân nàng.
– Anh làm cái gì vậy? Đứng lên đi, có ai nhìn thấy bây giờ! Anh tưởng làm như thế này em sẽ yêu anh chắc?
– Không, anh đã hiểu rằng em sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của anh. Anh quỳ xuống không phải để xin được làm người yêu em, dù anh rất muốn, mà anh muốn… muốn xin làm con chó của em.
– Anh điên à? Anh đang nói cái gì vậy. Đứng lên đi.
– Phải. Có lẽ anh đã điên vì em. Anh vẫn luôn tôn thờ em. Chẳng phải em đã nói là quan tâm đến anh như một chú cún cưng của em sao? Xin em, hãy cho anh được làm chó của em..
Thế rồi, như bị mất kiểm soát, tôi thổ lộ hết mọi tâm tư, dục vọng, thú nhận những khao khát và ám ảnh đầy nhục dục của tôi với Ngọc Bích, về việc tôi ước gì được úp mặt vào mông nàng như thế nào. Ngọc Bích lắng nghe tôi nói, nàng im lặng một lúc rồi thở dài, nhìn tôi nghiêm khắc:
– Em không ngờ anh có những suy nghĩ đồi trụy và thấp hèn đến như vậy.
– Đến nước này thì anh không còn tiếc danh dự gì nữa. Mong mỏi duy nhất của anh là được quỳ dưới chân em, nghe mọi mệnh lệnh của em và tôn thờ em như một nữ thần.. Anh xin em đấy – tôi khẽ bám lấy ống quần satin của nàng, van vỉn.
Ngọc Bích im lặng nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận đó là một cái nhìn rất khác, không còn sự ấm áp thân thiện nữa, mà thay vào đó là sự khinh bỉ và ghê tởm.
– Anh đúng là hết thuốc chữa. Được thôi, làm người không thích, thì làm chó. Giờ anh hãy chứng minh cho tôi. – Ngọc Bích đưa chân đá 1 chiếc giày cao gót của nàng ra xa, rồi lệnh – đi nhặt nó về đây cho tôi. Mà hãy bò bằng bốn chân và nhặt giày bằng cái miệng của anh.
Không hiểu sao tôi lại không ngần ngại thực hiện theo mệnh lệnh của Ngọc Bích, không một chút nào cảm thấy xấu hổ, nhục nhã. À, nói chính xác hơn thì tôi có thấy nhục, nhưng chính sự nhục nhã đó lại làm tôi bị mê hoặc, kích thích. Tôi bò như một con chó đến bên chiếc giày cao gót của Ngọc Bích, há miệng ngậm lấy nó. Mùi giày cộng mùi mồ hôi chân xộc vào mũi nhưng không khiến tôi ghê sợ mà càng làm tôi thấy sung sướng, vì đó là mùi của Ngọc Bích. Tôi ngậm giày bò trở lại chỗ Ngọc Bích, đặt xuống dưới chân nàng. Trong thâm tâm tôi đang tưởng tượng nàng sẽ xoa đầu tôi, khen tôi ngoan, như cách chủ nhân thường khen một con chó biết nghe lời.
Nhưng Ngọc Bích không khen ngợi hay tỏ ra hài lòng. Nàng lẳng lặng xỏ chân vào giày. Tôi, vẫn đang quỳ rạp dưới chân nàng, lén ngước lên nhìn thái độ của chủ nhân. Nàng cũng liếc xuống nhìn tôi, một cái nhìn đầy coi thường, rồi bất ngờ hơi tách 2 chân ra, nàng nói với tôi:
– Giờ, chui qua háng tôi đi. Là chó thì phải biết chui háng chủ đúng không? Chui qua mau!
Tôi không còn chút sĩ diện nào nữa, hoàn toàn bị nhục dục chi phối, cúi đầu, bò luồn qua giữa hai chân nàng. Đầu tôi được cọ vào 2 bên đùi trong của nàng, qua lớp quần mỏng, có thể cảm nhận được sự mềm mại của người đẹp. Tôi vừa thấy nhục vừa thấy sướng. Tôi cảm thấy có thể chui qua chui lại dưới háng Ngọc Bích cả ngàn lần, hoặc sống cả đời dưới háng của nàng cũng được. Tôi vòng người lại để chui qua lần nữa, định bụng lần này sẽ lén đưa mặt lên chạm vào mông đít nàng cho thỏa niềm mơ ước nhưng Ngọc Bích đã quay lại. Nàng khoanh tay, đứng nhìn tôi đầy nghiêm khắc. Một lúc rồi nàng nói:
– Từ giờ tao sẽ xưng hô mày-tao với mày. Tao đã định cho mày một cơ hội cuối. Tao bảo mày chui qua háng tao vì tao hi vọng còn chút gì đó đàn ông trong mày cảm thấy nhục nhã và sẽ dừng lại, có thể tao sẽ quên chuyện ngày hôm nay đi và chúng ta lại làm đồng nghiệp tốt, nhưng mày lại nhanh nhẹn chui qua không một chút xấu hổ, ngập ngừng. Mày vừa chui mà mày vừa sướng nữa. Bộ phải chui qua háng phụ nữ mà mày cũng sướng thế hả? Hay vì đó là háng của tao?
Tôi ngước lên nhìn nàng, không biết phải nói sao, ngay lập tức bị ăn một cú tát đau điếng. Nàng nói lạnh lùng:
– Mày là chó nên từ giờ tao cấm mày được ngẩng mặt lên cao quá háng của tao, cũng cấm mày được cất tiếng nói như con người khi tao cho cho phép.
Tôi nghe mà sung sướng quá. Sao nghe những lời lăng mạ của Ngọc Bích tôi lại thấy hạnh phúc thế này. Vậy là tôi sẽ được làm chó của nàng, sẽ được… rúc mặt vào háng, vào mông đít và lớp quần trắng mỏng mang sau tà áo dài gợi cảm kia.
Ngọc Bích bắt tôi quỳ dưới sàn ngay bên cạnh nàng. Nàng lại vén tà áo dài, duyên dáng đặt mông xuống ghế trong ánh mắt thèm thuồng của tôi và quay trở lại với công việc. Nếu ai đi qua lúc này bắt gặp cảnh này thì thật không biết giải thích sao nhưng may quá công ty tôi chẳng mấy ai được qua lại khu vực lễ tân. Cả ngày chỉ có Ngọc Bích và tôi ở đây.
Ngọc Bích vẫn chăm chú vào màn hình máy tính, tập trung làm việc, đôi khi nghe vài cuộc điện thoại, hoàn toàn không hề để ý đến tôi ở đó. Tôi quỳ một lúc đã mỏi gối lắm nhưng không dám bỏ tư thế khi chủ nhân chưa cho phép. Có thể nàng chỉ đang thử thách tôi. Nghĩ như vậy, tôi quyết tâm chịu đau đầu gồi, ngoan ngoãn quỳ ở đó. Dù sao tôi cũng may mắn được ở gần sát bên Bích Ngọc, có thể nhìn rõ những đường cong trên cơ thể ẩn hiện qua tà áo dài, lại được hít ngửi mùi nước hoa nhè nhẹ trên cơ thể nàng. Ngọc Bích đẹp quá, dù nhìn thẳng hay nhìn gương nàng trông vẫn thật hấp dẫn. Con cu của tôi đã cương lên từ bao giờ khi nhìn ngắm nàng.
Thời gian cứ thế trôi. Ngọc Bích vẫn không doái hoài gì thêm đến tôi. Tôi thì cứ mong ngóng được úp mặt vào đít nàng cho thỏa khao khát nhưng có lẽ biết dc điều đó, Ngọc Bích càng cố trêu ngươi tôi. Có lúc, nàng đứng dậy bước qua cạnh tôi, đứng với tay lên lấy chồng tài liệu trên giá. Mông nàng ở ngay bên cạnh mặt tôi. Tôi run rẩy định đưa mặt vào ngửi trộm thì nàng quay phắt lại, tặng tôi một cú bạt tai đau điếng.
Gần hết giờ làm, Ngọc Bích lệnh cho tôi ra về trước khi mọi người tan làm và phát hiện ra 2 người.