Mỹ Hạnh hiện đang là một hot tiktoker nổi tiếng. Nhờ ngoại hình xinh đẹp, nàng đã có cơ hội được nhiều đại gia book làm người tình một đêm, làm sugarbaby hoặc làm bạn đi du lịch cùng, cũng được tiếp xúc tương đối nhiều với giới thượng lưu, nhưng chưa có khách hàng nào giàu và chịu chơi như gã công tử Trịnh Luân.
Trịnh Luân là con trai một tỷ phú tài chính, nổi tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu là tay dân chơi khét tiếng, tiêu tiền như nước. Lần này thông qua môi giới, Mỹ Hạnh được book làm bạn gái của Luân trong tiệc sinh nhật của hắn. Ngủ với hắn một đêm đã kiếm được gần tỷ rồi, nếu may mắn lọt vào mắt xanh tên công tử này và được hắn bao nuôi, thậm chí làm bạn gái của hắn thì muôn đời ấm no.
Nghĩ như vậy, Mỹ Hạnh chọn cho mình những bộ váy sexy nhất, quyến rũ nhất để làm vừa mắt Trịnh Luân.
Nàng cũng chuẩn bị sẵn cả tâm lý chấp nhận chơi một số trò tình dục biến thái, thứ mà đám nhà giàu thừa tiền rất hay muốn trải nghiệm. Nhớ có lần có một lão gã đại gia book Mỹ Hạnh, khi quan hệ lão ta đòi Mỹ Hạnh phải đóng vai một cô giáo đang hiếp nam sinh, khiến nàng vừa nực cười vừa kinh tởm, một lão già khú đế nhưng lại đóng điệu bộ nam sinh e thẹn, ngây thơ để cho nàng dụ dỗ. Hay có một thằng đại gia khác thì không thích quan hệ, chỉ thích nàng gọi điện chat sex với hắn, kích thích để hắn thủ dâm mà thôi.
Lần này được book tham gia buổi tiệc sinh nhật của công tử Trịnh Luân, Mỹ Hạnh khá bất ngờ khi được mời lên chiếc du thuyền sang trọng ngoài vịnh của hắn, nhưng còn bất ngờ hơn là bữa tiệc không hề đông đúc, ồn ã như những buổi thác loạn mà đám nhà giàu hay tổ chức. Trịnh Luân không hề mời một vị khách nào, chỉ có hắn, Mỹ Hạnh cùng ba cô nàng hotgirl khác được thuê để đi cùng. Tuy chỉ có vài người nhưng bữa tiệc vẫn đầy đủ âm nhạc, đồ ăn và các loại rượu, cocktail.
Một mình Trịnh Luân được quây quần xung quanh bởi bốn nàng hotgirl, Mỹ Hạnh ngồi một bên, còn con bé bên kia là diễn viên mới nổi, tên Thanh Trúc, hai đứa còn lại thì Mỹ Hạnh cũng chả nhớ tên. Bốn cô gái bề ngoài cười cười nói nói, nhưng bên trong thì lườm nhau tóe lửa, ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của Trịnh Luân. Mỹ Hạnh hơi có phần lép vế hơn vì Thanh Trúc là diễn viên nổi tiếng hơn, chân cũng dài hơn nàng nữa, vì thế Mỹ Hạnh phải thực sự cố gắng mới được.
Lúc đó rượu đã uống kha khá, người nào cũng hơi phê phê. Cả đám đang nói gì đó về chuyện nuôi chó mèo. Trịnh Luân bỗng nói muốn khoe con chó hắn đang nuôi, khoe rằng chó này độc nhất vô nhị, trên đời không có con thứ hai. Nói rồi hắn ra hiệu cho tay vệ sĩ dắt chó vào.
Bốn cô gái tha hồ đoán già đoán non xem giống chó mà Trịnh Luân nuôi là chó gì, cuối cùng ai cũng phải sửng sốt há hốc mồm, vì tay vệ sĩ không dắt ra một con chó, mà dắt ra một gã đàn ông. Người này trần truồng không hề mặc quần áo, bò lồm cồm bằng 4 chân trong tư thế động vật, trên cổ đeo một sợi xích cổ, bị gã vệ sĩ cầm dây xích dắt đến trình diện Trịnh Luân.
“Hừm, cũng không quá bất ngờ” – Mỹ Hạnh thầm nghĩ – bọn nhà giàu quả nhiên luôn có những thú vui hơn người, bệnh hoạn. Không biết rằng gã đàn ông kia được trả bao nhiêu tiền để tự nguyện làm chó, mất đi danh dự con người như thế này.
Nếu là nàng thì sao, nếu Trịnh Luân ra một mức giá đủ lớn, liệu Mỹ Hạnh có sẵn sàng vì tiền mà mất đi nhân phẩm, làm một con súc vật cho hắn chơi đùa như thế này?
Trịnh Luân cầm lấy đầu sợi xích, tay kia xoa xoa lên đầu “con chó người”, nói:
– Giới thiệu với các em, đây là Scooby, chó nhà anh nuôi!. Scooby, chào các chị đây đi nào!”
Gã đàn ông trần truồng sủa lên gâu gâu, y hệt như tiếng chó thật, rõ ràng đã bỏ rất nhiều công sức để tập luyện cho giống chó. Mỹ Hạnh và ba cô nàng còn lại lúc đầu có hơi sốc và ngại ngùng khi thấy có người khỏa thân đóng vai chó như này, nhưng họ ngay lập tức vượt qua cơn sốc để nhập cuộc. Nàng nào cũng cố gắng cười thích thú, tỏ ra tự nhiên, đến vuốt lưng, xoa đầu Scooby cứ như thể nó đúng là một con chó thật.
Trịnh Luân mượn bốn cô gái mỗi người một chiếc giày cao gót rồi ném đi thật xa, kế đó hắn nói:
– Chó bình thường thì mù màu nhưng mũi thính, chó của anh tuy mũi không thính nhưng rất khôn, có thể phân biệt được giày nao của ai.
Rồi Luân quay ra ra lệnh cho Scooby:
– Đi nhặt mấy chiếc giày về đây, giày của ai phải trả về đúng cho người đó nhé!
Scooby vội vàng bò đi bằng 4 chân. Nó ngậm giày của người nào, đều bò quay trở lại đặt ở dưới chân người đó, lần lượt cả 4 người. Bốn cô gái đều bật cười thích thú, xoa đầu khen “chó nhà anh Luân khôn ghê”.
Scooby không hề tỏ ra nhục nhã, còn nguây nguẩy cái mông như con chó mừng quẫy đuôi.
-Ê, mấy em thưởng cho nó được chui qua háng đi. Con chó này thích chui háng người lắm đấy
Nghe Luân nói vậy, Scooby chẳng đợi bốn cô gái đồng ý, liều lĩnh rúc đầu chui luồn qua chân các nàng, khiến mấy cô gái vừa bất ngờ vừa ngại, cứ kêu ré lên.
Trịnh Luân huýt sáo ra hiệu cho Scooby bò trở lại chỗ mình. Hắn bảo Scooby hơi thẳng người lên, trưng ra một con cu đang cương cứng, rồi nói:
– Các em thấy con chó này dâm không, nó được chui háng mấy em thôi mà đã nứng rồi này.
Rồi hắn quay sang hỏi Scooby:
– Ê chó, tao cho phép mày được nói tiếng người, giờ mày trả lời đi, mày nhìn bốn chị đang đứng đây có xinh không?
– Xinh. Dạ, xinh lắm ạ – Scooby ngay lập tức đáp, mắt không rời 4 cô gái.
Mỹ Hạnh và ba cô gái đều giật mình. Đừng nói là gã Trịnh Luân này muốn cho con chó bẩn thỉu, đê hèn này đụ mình.
Trịnh Luân vỗ vỗ đầu Scooby, nói:
– Ừ, xinh thì mày cũng chỉ được ngắm thôi, chứ thân phận của mày chỉ là chó, đừng hòng mơ tưởng được chạm vào các cô nàng xinh đẹp như này. À, nhưng mày là chó mà. Chắc là được ăn cứt của bốn chị này, mày cũng rất thích phải không?
– Vâng vâng, thích lắm ạ, xin cậu chủ cho con được ăn cứt các chị đẹp.
Trịnh Luân như biết trước câu trả lời, ra hiệu với gã vệ sĩ. Hắn mang đến một món đồ kỳ lạ. Thực ra nói là lạ nhưng thứ đồ đó cũng rất quen mắt. Đó đơn giản là một chiếc ghế nhưng đã bị khoét thủng ở giữa, phía trên có gắn phần đệm giống như chiếc bồn cầu.
Mỹ Hạnh đã lờ mờ hiểu ra công dụng của chiếc ghế thủng này.
Scooby được ra lệnh nằm ngửa ra sàn. Nó ngoan ngoãn làm theo. Người vệ sĩ đặt chiếc ghế thủng ở ngay phía trên mặt Scooby. Giờ thì hầu như ai cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi.
– Con chó này đang đói, cả ngày hôm nay chưa được ăn gì rồi – Luân nói – em nào có thể ỉa vào mồm nó, anh sẽ thưởng 1 tỷ.
Cho dù đã đoán được ý định của Luân, nhưng khi nghe hắn thản nhiên nói ra trò chơi ghê tởm này, Mỹ Hạnh vẫn không khỏi cảm thấy sốc. Đúng là lũ nhà giàu bệnh hoạn, chúng sẵn sàng dùng tiền để được xem những trò chà đạp lên nhân phẩm người khác như thế này ư?
-Sao nào? Chỉ cần đi ỉa cũng được 1 tỷ, chưa có lúc nào kiếm tiền dễ thế này đâu. Hay là 2 tỷ nhé! – Luân tiếp tục tăng giá
Hai trong số bốn cô gái cũng có phần dao động. Nhưng việc phải làm những hành động tế nhị như ỉa đái trước mặt người khác đã là chuyện không thể làm được, đằng này lại còn ỉa vào mồm một con người, thực sự là rất khó.
Luân đang định tăng lên 3 tỷ thì Thanh Trúc đã lên tiếng:
– Em xung phong. Em sẽ cho con chó của anh ăn cứt.
– Hoan hô, hoan hô – Luân mừng rỡ nói – cuối cùng cũng tìm ra một cô gái xứng đáng. 2 tỷ sẽ thuộc về em ngay đêm nay.
Nghe vậy, Mỹ Hạnh và hai nàng còn lại bất giác cũng cảm thấy tiếc nuối. Bảo là người xung phong làm điều này thì có vẻ khó khăn, nhưng khi đã có kẻ khác dám làm và được hưởng thành quả thì lại dễ đem lại cảm giác ghen tị và tiếc nuối. Họ vừa để vuột mất 2 tỷ quá dễ dàng. Vẫn là Thanh Trúc là kẻ biết chớp thời cơ. Mỹ Hạnh tự nhiên thấy căm ghét con nhỏ đó quá!
Thanh Trúc thở ra 1 tiếng để lấy tinh thần rồi mạnh dạn bước đến, kéo váy, tụt quần lót ra, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế thúng. Nàng tránh không nhìn vào mặt gã đàn ông đang nằm bên dưới. Cảm giác mông đít và l*n mình đang phơi ra ngay trước mắt hắn khiến mặt nàng nóng ran lên. Thanh Trúc cố gắng giữ suy nghĩ: “hắn chỉ là một con chó, một con chó, không phải con người”.
– Thực sự em cứ phải thế này mà đi à, không có màn che hay cái gì sao? Mọi người xung quanh phải nhìn em thế này à – Thanh Trúc hỏi
– Đúng đúng, anh muốn xem em ỉa lên mặt nó, muốn xem con chó này phải ăn cứt của em. Che đi thì nói làm gì. Nào, bắt đầu đi em – Luân nói hào hứng
Một phút, rồi hai phút im lặng trôi qua. Mọi thứ vẫn không có gì. Thanh Trúc bối rối đứng dậy.
– Em… em xin lỗi. Việc này khó quá. Em không thể làm được khi xung quanh có nhiều người quan sát. Em… xin bỏ cuộc
Thời cơ đây rồi! Nếu không phải lúc này thì không còn khi nào nữa. Mỹ Hạnh như được tiếp thêm dũng cảm. Nàng quả quyết bước đến:
– Thế thì để em làm cho. Em đang buồn đây anh. Nhưng 3 tỷ anh nhé!
– Được được, 3 tỷ luôn, hay quá
Trước ánh mắt ghen tức của Thanh Trúc, Mỹ Hạnh kéo quần lót, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế. Trước khi ngồi, nàng vẫn nhìn thẳng vào mặt Scooby đang nằm bên dưới, giơ mồm lên chờ đợi.
“Nó không phải con người, chỉ là một con chó đê hèn, bẩn thỉu thích ăn cứt phụ nữ, mình không việc gì phải thương xót” – Mỹ Hạnh thầm nghĩ. Rồi nàng bất ngờ cúi người, nhổ nước miếng vào mặt Scooby.
– “Đồ ghê tởm. Tao sẽ không thương tiếc gì mày đâu” – nàng nói khẽ.
Hành động đó làm Luân vô cùng hào hứng. “Hay lắm, phải mạnh bạo thế chứ! Nhưng em càng khinh bỉ nó, nó càng sướng đấy, haha”.
Mỹ Hạnh đặt mông ngồi xuống. Thực ra mặt nàng cũng đang nóng ran vì ngại ngùng khi phải ngồi ỉa trước mặt người khác. Nhưng nàng sẽ vượt qua, nàng luôn là kẻ biết nắm bắt cơ hội mà. Mỹ Hạnh thả lỏng cơ thể. Một luồng rắm thả ra khỏi lỗ đít của nàng. Cá chắc là Scooby ở bên dưới đang khó chịu lắm khi phải ngửi thứ mùi này. Nhưng mày sẽ còn phải khổ sở hơn nữa. Cứ bình tĩnh. cũng may lúc tối Mỹ Hạnh cũng ăn kha khá đồ nên cũng có nhu cầu giải quyết. Cứt bắt đầu trồi ra khỏi lỗ đít của nàng, rơi thẳng xuống bên dưới. Nàng không nhìn được nên không biết Scooby ở bên dưới như thế nào rồi, hắn đang há mồm nuốt trọn từng cục chất thải từ lỗ đít nàng rơi ra ư?
Mấy người còn lại ghê tởm không dám nhìn. Chỉ có Luân là mê mải nhìn không chớp vào cảnh tượng bệnh hoạn này. Một tay hắn bất giác đưa vào trong quần, vuốt ve con cu đang cương lên của hắn.
Gì chứ? Tên bệnh hoạn này thấy kích thích khi nhìn cảnh mình ỉa lên mặt Scooby sao? – Mỹ Hạnh thầm nghĩ.
Nhưng ánh mắt và nét mặt của Luân còn hơn cả sự bệnh hoạn. Mỹ Hạnh cảm nhận biểu cảm của Luân là biểu cảm của một kẻ đang khao khát, thèm muốn. Giống như kiểu Luân đang thèm muốn thay vị trí cho Scooby vậy. Nghe thật phi lý, nhưng Mỹ Hạnh luôn tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình. Trước giờ nàng vẫn rất giỏi việc này mà.
Mỹ Hạnh chỉ ỉa được một chút, thế là đã đủ để lãnh 3 tỷ rồi. Nhưng một ý tưởng điên rồ bỗng lóe lên trong đầu nàng. Nàng không muốn dừng lại ở 3 tỷ. Nếu thất bại, cùng lắm là mất 3 tỷ này, còn nếu thành công, nàng có thể có 30 tỷ, thậm chí có cả khối tài sản của Trịnh Luân. Nàng sẽ liều vậy.
Mỹ Hạnh đứng dậy, nhìn vào gương mặt thèm thuồng đến bệnh hoạn của Trịnh Luân, nàng cất giọng uy quyền nhất có thể:
– Con chó kia, mày vẫn còn ở đấy à, bò lại đây liếm sạch đít cho tao!
Những cô gái còn lại không thể tin vào tai mình. Họ nghĩ Mỹ Hạnh điên rồi mà dám nói như thế với công tử Trịnh Luân. Nhưng họ còn sốc hơn nữa, còn không tin vào mắt mình khi thấy Trịnh Luân ngoan ngoan bò đến, đúng như cách Scooby bò lúc trước. Hắn bò thật nhanh đến chỗ Mỹ Hạnh. Mỹ Hạnh thản nhiên chổng mông về phía Luân và hắn, đại công tử Trịnh Luân, đang úp mặt vào đấy, lè lưỡi liếm đít Mỹ Hạnh một cách mê mẩn.