Một câu chuyện Cuckold (phần 11)

Tắm rửa sạch sẽ, Nam bò đến gần chỗ Hiền đang ngồi, hồi hộp không biết nàng muốn nói chuyện gì. Hiền ném một bộ quần áo xuống trước mặt Nam, ra lệnh:

– Mặc vào rồi ngồi lên ghế đi!

Nam cun cút làm theo. Đã bao lâu rồi nó không được mặc một bộ quần áo của con người đúng nghĩa nhỉ – Nam thầm nghĩ. Nó đã trần truồng quá lâu trước mặt Hiền và cả những người khác như Huy hay là Quyên, đến nỗi nó thực sự đã nghĩ mình chỉ là một con vật hèn hạ thấp kém, xứng đáng quỳ dưới chân họ. Hiền cũng không còn mặc bộ váy ngủ sexy nữa mà đã mặc nhẹ nhàng với một chiếc quần jean và áo phông. Cho dù vậy nàng trông vẫn thật đẹp. Nam tưởng tượng đến cặp mông căng tròn của Hiền sau lớp quần jean và thầm nghĩ biết đâu lát nữa sẽ lại được Hiền ngồi lên mặt, được thưởng thức trọn vẹn cặp mông của nàng. Nhưng với vẻ mặt của Hiền, Nam lờ mờ cảm nhận cuộc nói chuyện nầy sẽ rất nghiêm túc. Có lẽ… Hiền muốn chấm dứt trò chơi nô lệ này. Nàng đã đi đến ngưỡng của việc hành hạ chồng. Cũng phải thôi. Nam cũng cho rằng đã đến lúc nên dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa thêm nữa. Khoảng thời gian qua, sống như một con chó nô lệ để phục vụ cho vợ mình và gã đàn ông khác thực sự là một trải nghiệm đáng nhớ. Nó và Hiền nên quay về cuộc sống êm đềm trước kia. Nó thầm hứa sẽ đền bù cho Hiền bằng cách làm một người chồng đúng nghĩ.

– Em muốn anh mặc quần áo vào, vì em muốn nói chuyện với anh trong tư cách một người vợ nói chuyện với chồng mình, hay ít nhất là hai con người bình đẳng đang nói chuyện với nhau, anh hiểu chứ? – Hiền nói

– Anh hiểu. Anh cũng cảm nhận được điều đó

– Thế nào? Khoảng thời gian vừa qua vui chứ? Có làm anh thỏa mãn không?

– Đó là một quãng thời gian đáng nhớ trong cuộc đời em. Anh rất thỏa mãn. Cảm ơn em

– Phải rồi! Chứng kiến vợ mình trong vòng tay người đàn ông khác, còn mình thì từ bỏ quyền con người, để làm một con chó cho người khác phỉ nhổ, đánh đập, hạ nhục… và anh thấy vui – Hiền khẽ cười nhạt.

– Anh… anh xin lỗi… anh không biết phải nói gì nữa – Nam lúng túng

– Anh thì còn biết nói gì nữa khi trong đầu anh chỉ toàn những suy nghĩ thấp kém, dâm dục. Để em đoán nhé, anh đang thầm mong cuộc nói chuyện này kết thúc để lại được chui đầu vào háng em, úp mặt vào mông em hoặc được bú cu cho anh Huy sau khi anh ấy đụ em, đúng không?

– Anh … anh – Nam quỳ sụp xuống, định lết đến bên vợ.

– Đứng lên, và ngồi thẳng trên ghế – Hiền quát – đừng có quỳ nữa. Chẳng lẽ giờ anh quên mất cách làm người rồi hả?

Một khoảng lặng im lìm. Rồi Hiền lại lên tiếng, giọng đã có vẻ bình tĩnh hơn:

– Em xin lỗi. Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Chính em đã đồng ý tham gia trò chơi này, và thực sự em cũng thích nó, đã hưởng thụ nó, đã hành hạ anh trong sự thỏa mãn.

Chỉ là… giờ em mệt mỏi rồi. Em không thể cứ hành hạ anh mãi, và anh cũng không thể cứ hủy hoại bản thân như vậy. Em muốn chấm dứt.

– Anh hiểu. Anh cũng nghĩ đến lúc chấm dứt rồi. – Nam nói – chúng ta sẽ cùng quay lại như trước kia, quên đi những trải nghiệm này, anh hứa anh sẽ làm một người chồng đúng nghĩa.

Hiền nhìn anh rồi đáp:

– Không. Anh chưa hiểu rồi! Em nói “Chấm dứt” ở đây, không chỉ là trò chơi, mà còn là mối quan hệ của chúng ta. Em muốn ly hôn.

Câu nói của Hiền như sét đáng ngang tai. Nam có thể nghĩ ra đủ mọi kịch bản và kết cục cho 2 đứa, nhưng chưa bao giờ nghĩ Hiền sẽ muốn ly hôn.

– Không thể thế được. Xin em! Anh hứa sẽ chấm dứt ngay lập tức. Anh sẽ không bao giờ nghĩ về trò chơi bệnh hoạn này nữa. Anh yêu em!

– Anh có thể không bao giờ nghĩ về nó nữa. Nhưng em thì không thể – Hiền hơi rơm rớm nước mắt – em không thể sống với một người chồng mà anh ta từng làm một con chó để cho em và bạn của em hạ nhục. Làm sao em có thể hôn anh nữa khi nghĩ đến cái mồm của anh đã liếm đít, đã uống nước tiểu của bao nhiêu người? Làm sao em tin tưởng giao phó cuộc đời cho một người đàn ông thích làm con vật và phục tùng người khác, sẵn sàng để vợ mình đến với người đàn ông khác chỉ để thỏa mãn nhục dục của bản thân. Anh nói anh yêu em ư? Không, em không nghĩ vậy đâu. Anh yêu bản thân mình hơn.

Lại một khoảng lặng diễn ra. Những điều Hiền nói khiến Nam cứng họng.

– Đây là đơn ly hôn, em đã ký, chỉ còn phần anh thôi. Thủ tục ra tòa em nghĩ cũng không quá phức tạp. – Hiền đã lấy lại giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh.

– Chẳng lẽ… không còn cơ hội nào cho 2 ta sao? Xin em – Nam vớt vát

– Không. Vì.. em cũng đã có tình cảm với anh Huy rồi. Bọn em quyết định sẽ chung sống với nhau. Em chưa sẵn sàng cho một đám cưới khác, nhưng ít nhất bọn em sẽ về ở với nhau. Anh chỉ cần ký đơn này thôi. Em đã cho anh xuất tinh trước khi có cuộc nói chuyện này, chính là để anh không còn bị nhục dục kiểm soát nữa, em hi vọng anh đủ lý trí để vượt qua. Chúng ta cùng kết thúc chuyện này ở ngay đây đi.

Nam nghĩ vài phút. Rồi nó thở dài, cầm lấy cây bút và tờ đơn, ký xoẹt 1 cái. Vậy là hết. Những năm tháng yêu nhau và hôn nhân, những lời hẹn ước tốt đẹp giữa nó và Hiền đã không còn là gì cả.

– Em nghĩ anh nên về đi. Căn nhà vẫn là của anh. Mọi đồ đạc cần thiết của em, em đã mang đi rồi. À còn nữa, anh cầm lấy cái này đi -Hiền đưa cho Nam một tờ giấy rồi nói tiếp

– Đây là bản liệt kê chi tiết tất cả những khoản chi phí anh phải bỏ ra trong thời gian phục vụ em và anh Huy. Những khoản tiền vé máy bay, chi phí du lịch, ăn uống.. cho đến những thứ đồ đắt tiền anh phải mua cho em và anh Huy, em đều viết ra đấy và anh Huy sẽ chuyển khoản lại cho anh đầy đủ. Anh không nghĩ em lại đi lợi dụng và bòn rút tiền của người đã từng là chồng mình đó chứ. Em hi vọng anh sẽ sống tốt, quay về với công việc, sự nghiệp và rồi một ngày nào đó, hạnh phúc thật sự sẽ đến với anh.

——-

Đã 1 tuần trôi qua kể từ ngày Hiền ly hôn với Nam. Căn nhà giờ đây thật trống trải và lanh lẽo. Nam thử nhắn tin, gọi điện cho Hiền nhưng đều không liên lạc được. Có lẽ nàng đã chặn số nó. Thật kỳ lạ khi một người từng là vợ mình giờ đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời mình không một dấu tích. Nam chua xót nghĩ. Nó chả thiết ăn uống hay làm gì. Nó nhớ Hiền. Nam lục tung mọi ngóc ngách trong nhà hòng tìm lại một chút gì đó liên quan đến Hiền. Cuối cùng, bằng một chút may mắn, Nam tìm được một chiếc quần lót màu sữa của Hiền sót lại trong nhà tắm. Chắc trong lúc vội vàng nàng đã bỏ quên, hay nàng cố tình để lại cho nó?

Nam vồ lấy chiếc quần lót như con chó đói tìm được miếng mồi ngon. Nó đưa lên mũi ngửi. Mùi mồ hôi và mùi cơ thể của nàng dường như vẫn lưu lại. Chiếc quần chưa giặt. Nam ngay lập tức tụt quần mình ra và thủ dâm, với chiếc quần lót của Hiền úp lên mặt. Đêm đó, nó đội quần lót của vợ cũ và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Những ngày sau đó, Nam tiếp tục thủ dâm vài lần với quần lót của Hiền. Nó không còn mặc quần áo nữa. Cả ngày nó chỉ trần truồng, bò đi bò lại quanh phòng ngủ như một con chó, với chiếc quần lót của Hiền đeo trước mặt và con cu luôn ngổng lên vì nứng. Nó đang tưởng tưởng mình là con chó đợi cô chủ là Hiền đi làm về. Nó sẽ bò đến, le lưỡi liếm láp đôi bàn chân đi giày cả ngày của nàng, cọ cọ con cặc đang nứng vào chân nàng. Có thể nàng sẽ xoa đầu mắng yêu nó, cũng có thể sẽ giận dữ cho nó 1 cú đá và xích nó lại, cho dù phản ứng thế nào thì nó đều chấp nhận trong sung sướng. Rồi trên chiếc giường này, Hiền sẽ dẫn Huy về, hay bất cứ gã đàn ông nào về cùng được. Họ sẽ làm tình với nhau, quấn quýt cả buổi trên giường, còn Nam sẽ được quỳ bên cạnh, liếm mút đôi chân của cặp tình nhân, lắng nghe những lời yêu thương của họ, há miệng đón lấy mọi ân điển của cặp tình nhân: nước miếng, nước tiểu, tinh dịch… nó sẽ nuốt hết. Cứ miên man tưởng tượng như vậy, Nam lại thủ dâm.

————–

Tiếng chuông cửa reo vang, Huy ra mở cửa căn hộ của anh và thấy Nam đứng đó. Trông thật bết bát, thảm hại. Không cần hỏi, Huy cũng hiểu vì sao Nam đến đây. Anh khẽ thở dài, mở cửa:

– Cậu vào đi, tôi sẽ gọi Hiền ra

Trong phòng khách ấm cúng, rất đúng với một gia đình, khác xa căn nhà của Nam, ba người họ ngồi trong im lặng. Hiền đẹp quá! Chỉ mặc bộ quần áo ở nhà và búi tóc bình thường mà sao nàng đẹp thế này. Sao bây giờ Nam mới nhận ra. Nó định khen nàng nhưng chợt nhớ ra có Huy ở đấy. Giờ nàng đâu còn là vợ nó nữa. Nam đau xót nghĩ.

– Em đã dứt khoát rồi… anh phải vượt qua chuyện này đi chứ.. trông anh kìa.. anh phải… – Hiền ngao ngán nói

– Được rồi! Bỏ qua mấy câu như vậy đi -Nam ngắt lời Hiền 1 cách kiên quyết – Ai nhìn cũng biết anh đã thế nào sau khi em rời đi. Không cần phải nói nữa. Giờ nói thẳng vào vấn đề này. Anh sẽ không sống được nếu không được ở bên em. Nhưng anh cũng biết mối quan hệ tình cảm của ta đã chấm dứt. Anh mừng vì em đã tìm được hạnh phúc mới của mình. Anh vẫn mong được ở bên em, cho dù không phải là người chồng, thì là một con chó cũng được.

Nam quỳ sụp xuống sàn:

– Em đừng bắt anh phải đứng dậy và ngồi ngang với em nữa. Trong những ngày qua, anh đã tự vấn bản thân và anh nhận ra anh làm chó hợp hơn làm một con người. Anh xin em, hãy cho anh ở lại đây, làm nô lệ, làm con chó của hai người. Lần này là mãi mãi.

– Trời ơi.. chuyện này…

– Anh đã bán hết nhà cửa và tài sản rồi đem đi làm từ thiện rồi. Giờ anh là con người vô sản. Không có gì trong tay. Anh không muốn mình còn đường lui nữa. Vì hôm nay anh đến đây quyết được ở lại đây.

Rồi Nam quay sang Huy: Anh Huy, xin anh đấy, hãy tác động với Hiền, cho phép em được ở lại đây hầu hạ 2 người. Hai người giờ là 1 đôi chính thức rồi, có gì phải e ngại em đâu. Em sẽ là một con chó trung thành, ngoan ngoãn.

– Cái này… Hiền, em nghĩ sao? Anh nghĩ là Nam nó không còn đường về đâu.

Căn phòng lại im lặng. Cả Huy và Nam đều chờ đợi phán quyết của Hiền. Cuối cùng, nàng nói:

– Haizz, thôi được rồi. Em cảm thấy như cả 2 người đã thông đồng mà thuyết phục em. Anh Nam nghe này, em sẽ thử cho anh ở đây. Nhưng anh phải hiểu điều này, anh không bao giờ được nuôi hi vọng về tình cảm với em nữa. Em thực sự đã hết yêu anh rồi, giờ em chỉ quan tâm đến anh Huy thôi. – Hiền nói rồi nắm lấy tay Huy.

– Anh hiểu -Nam cay đắng nói

– Anh muốn sống trong nhà này như một con chó? Được thôi. Em sẽ cho anh toại nguyện. Nhưng, dù sao anh cũng là chồng cũ của em, em sẽ không thể thoải mái đối xử với anh như một con chó được. Trước đây em có thể hành hạ anh vì chúng ta nhập vai trong một trò chơi. Còn lần này, là cuộc sống thật. Em không thể… trừ khi…

– Trừ khi làm sao? Em cứ nói đi. Anh sẽ chấp nhận hết.

– Em sẽ cho anh một thử thách. Em sẽ làm điều kinh khủng nhất mà em chưa từng làm với anh, chưa từng nghĩ sẽ làm thế với một con người. Nhưng nếu anh vượt qua được, thì anh sẽ mất sạch mọi danh dự và dấu vết của một con người. Trong vòng 10 ngày, anh sẽ làm cái bồn cầu cho em. Ăn chất thải của em. Vượt qua được, anh sẽ được nhận.

-Cái này…thực sự phải vậy sao?

– Phải vậy. Đây không chỉ là thử thách cho anh, mà còn là thử thách cho chính em nữa. Nếu em đủ sức làm điều kinh khủng đó với anh, thì em mới hoàn toàn quên đi việc anh là một con người và đối xử thoải mái với anh như một con vật. Anh có thể từ bỏ ngay bây giờ. Chưa quá muộn để chọn lại đâu.

– Không, anh quyết rồi! Anh sẽ làm.

– Thật chứ! Khi bắt đầu thử thách, em sẽ cố gắng đối xử với một cách lạnh lùng tàn nhẫn nhất có thể đấy. Trong thử thách 10 ngày, anh sẽ phải sống như 1 cái bồn cầu. Tức là không được lên tiếng câu nào. Khi không thể chịu được và muốn bỏ cuộc, hãy giơ 3 ngón tay ra làm dấu để em biết là anh từ bỏ nhé!

– Bắt đầu luôn đi em. Anh sẽ không bỏ cuộc đâu.

– Vậy, anh Huy, anh dẫn Nam vào toilet đi!

– anh.. anh phải ăn.. của cả anh Huy sao

– Không – Hiền bật cười – em cũng không ác thế đâu. Anh sẽ chỉ phải phục vụ em thôi. Nhưng như thế không có nghĩa là dễ dàng đâu.

Leave a Comment