Linh học cùng trường đại học với Duy, nhưng là khóa dưới, kém Duy 3 tuổi, hồi đó cũng đã có tiếng là hoa khôi của khóa rồi. Đến khi ra trường đi làm, thật không ngờ sau đó Duy lại gặp lại Linh trong cùng một công ty, cùng một phòng ban. Lúc này, nhan sắc, ngoại hình của Linh trông lại càng cuốn hút hơn so với thời sinh viên.
Do có năng lực nên chỉ sau 1 năm, Linh đã bất ngờ được thăng chức và trở thành trưởng phòng, thay cho người cũ vừa nghỉ việc. Điều này không khỏi khiến Duy cảm thấy xấu hổ bởi hắn hơn tuổi Linh, có thể coi là tiền bối đi trước, lại vào công ty trước Linh mấy năm. Giờ đã 31 tuổi mà vẫn là thằng nhân viên quèn, phải gọi một cô gái kém mình 3 tuổi là sếp, Duy có phần cảm thấy hổ thẹn, thấp kém khi đối mặt với Linh. Chưa kể Linh lại xinh đẹp, gương mặt vô cùng quý phái, body thì chuẩn như người mẫu, vừa giỏi vừa đẹp, đúng là cực phẩm chốn văn phòng. Duy đã lập gia đình, và kể cả chưa lập gia đình thì bản chất kém cỏi cũng tự biết mình không đủ tầm với tới Linh, chính vì thế lại càng đem lòng tôn sùng, muốn được quỳ dưới chân người đẹp mà phục vụ. Thế rồi, cơ hội đó cũng đã đến…
—
Linh và Duy được phân đi công tác trong SG để tham gia sự kiện khách hàng. Suốt chuyến đi sẽ chỉ có hai người. Duy luôn mơ tưởng được quỳ xuống hôn chân người đẹp. Lúc đi đằng sau cũng chỉ mơ mộng ngắm nhìn cặp mông căng tròn của Linh, mơ được úp mặt vào đó, con cu thảm hại trong quần gần như chào cờ liên tục. Nhưng Duy cũng không dám manh động, chỉ cố gắng kiềm chế dục vọng trong lòng.
Tối đó, sau khi đi ăn tối và hai người về phòng khách sạn, Duy đã tính đến chuyện về phòng một cái là sẽ cởi hết đồ ra, vừa nghĩ đến Linh vừa thủ dâm cho thỏa cơn nứng đã hành hạ hắn cả ngày thì bất ngờ nhận được điện thoại của Linh báo sang phòng nàng họp gấp cho công việc ngày mai.
Cuộc họp ngắn giữa hai người diễn ra nhanh gọn, chủ yếu là Linh đưa ra những yêu cầu còn Duy thì note lại để mai thực hiện. Sau khi họp xong, Linh cũng không nỡ đuổi Duy về đường đột. Hai người đành ngồi nói chuyện phiếm một lúc. Không khí hơi có phần ngại ngùng. Một nam một nữ ở chung trong một phòng khách sạn, ở một thành phố xa lạ, quả nhiên là khiến người ta thêm kích thích, và cũng thêm cả sự liều lĩnh. Duy không còn giữ ý gì nữa, ngồi nói chuyện mà mắt cứ dán vào đôi chân của Linh. Nàng vẫn chưa thay ra bộ quần áo lúc chiều nhưng đã cởi đôi giày thể thao ra. Duy không thể rời mắt khỏi đoi bàn chân xinh xắn, trắng nõn nà với những móng chân được tô vẽ cẩn thận đó.
– Ơ, anh Duy đang nhìn đi đâu vậy, có nghe tôi nói gì không? – Linh hỏi đột ngột, cắt ngang những suy nghĩ thấp hèn của Duy.
– tôi.. tôi… – Duy lúng túng không biết trả lời sao, mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ.
– Sao anh nói chuyện với tôi mà không nhìn tôi, cứ nhìn xuống chân tôi làm gì, bộ chân tôi có gì lạ lắm hả? – Linh hỏi dồn
– Không.. không phải, chỉ là.. tôi đang nghĩ… – Duy cố tìm lời giải thích – sếp Linh hôm nay đã đi đi lại lại cả ngày, chắc giờ chân nhức mỏi lắm nhỉ?
Linh phì cười, nói: Anh Duy chu đáo ghê, lại còn lo cho chân của tôi nữa. Ừ đúng là đang mỏi nè, hay anh có lòng thì bóp chân cho tôi.
– Thật sao? Linh cho phép tôi? – Duy sốt sắng
– Haha, trời ạ, gì vậy? Thôi không đùa nữa, muộn rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi, mai phải dậy sớm đó – Linh nói
Duy không giấu khỏi vẻ tiếc nuối. Bỗng dưng như bị một ma lực nào đó xui khiến, hắn quyết định làm một việc điên rồ. Hắn quỳ xuống trước mặt Linh:
– Linh ơi, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn ngưỡng mộ, tôn thờ Linh nhưng không dám nói ra…
– Anh Duy, anh đang làm cái gì vậy? Mau đứng lên – Linh bối rối
Đến nước này rồi, Duy không thể lui lại được nữa. Hắn quyết định làm tới cùng rồi hậu quả đến đâu thì đến. Vì thế hắn vẫn nhất quyết không đứng dậy, thậm chí còn dập đầu xuống sàn, lạy Linh rồi bò lại gần, hôn chân nàng, trông không còn một chút thể diện nào của thằng đàn ông nữa.
Cứ ngỡ rằng Linh sẽ hét ầm lên, sẽ đạp thẳng mặt Duy hoặc sợ hãi chạy trốn nhưng thật không ngờ, sau giây phút ngỡ ngàng ban đầu, nàng ngay lập tức lấy được bình tĩnh. Linh vẫn đứng im, để yên cho tên đồng nghiệp quỳ mọp bên dưới hôn hít chân mình.
– Chân tôi đi cả ngày, chưa rửa gì đâu, không sợ bẩn à? – Linh nhìn xuống Duy, hỏi một cách thản nhiên
– Dạ…không hề bẩn ạ – Duy hèn mọn ngước lên nhìn Linh, nói cung kính – chân của Linh lúc nào cũng sạch sẽ và cao quý hơn tôi, tôi chỉ mong cả ngày được quỳ dưới chân Linh, hôn chân Linh, tôn thờ chân Linh…
Linh khẽ cười, nhìn Duy một cách khinh thường xen lẫn thích thú, nói:
– Bình thường trông anh cũng đạo mạo, lịch sự lắm mà, không ngờ lại có những suy nghĩ thấp kém như vậy? Tôi cá là cả ngày hôm nay đi cùng nhau, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ mơ tưởng đến khoảng khắc này thôi, đúng không?
Bị Linh nói đúng tim đen, Duy không còn gì để che giấu nữa. Chỉ cúi đầu, hôn chân người đẹp, rồi nói ra hết nỗi lòng, xin được làm nô lệ hầu hạ Linh.
Được một người đồng nghiệp hơn tuổi, cúi đầu tôn thờ, xin được làm nô lệ như vậy, trong lòng Linh cũng cảm thấy thích thú. Cho dù nàng vốn đã quen với việc được đám đàn ông xung quanh mê mẩn, theo đuổi nhưng đến mức tôn thờ, quỳ lạy như gã Duy này thì nàng mới gặp lần đầu, tất nhiên phải trải nghiệm cái cảm giác này chứ.
– Vậy… giờ xưng hô kiểu gì đây?
– Dạ… thưa chủ nhân, xin cô chủ cứ xưng hô “mày-tao” với con, giờ đây con chỉ là thằng nô lệ hèn mọn, sẵn sàng làm theo mọi mệnh lệnh của cô chủ thôi ạ – Duy cung kính trả lời
– Haha… thật là mày sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của tao? – Linh hỏi thích thú – vậy mày sủa như chó xem nào?
Duy không còn giữ chút thể diện, vừa quỳ dưới sàn bằng 4 chân, vừa ngẩng mặt lên, giả tiếng chó sủa gâu gâu theo lệnh cô chủ. Linh bật cười khúc khích. Nàng không ngờ có thể được chứng kiến cảnh tượng này, dường như còn muốn làm nhục Duy thêm nữa, bèn khẽ tách hai chân ra:
– Là chó thì thường chui háng chủ đi. Chui qua háng tao đi nào!
Duy nghe thế, không chút do dự, hèn hạ cúi đầu bò đến, chui luồn qua giữa đôi chân dài miên man của Linh. Hắn bò ra đằng sau rồi, chẳng đợi Linh phải ra lệnh, đã chủ động từ đằng sau, rúc đầu vào háng nàng, tiếp tục bò ra đằng trước, quen thuộc như thể hắn là một con chó thực thụ.
Linh cứ nghĩ Duy sẽ cảm thấy nhục nhã và bị xúc phạm trước mệnh lệnh như vậy. Nàng muốn xem hắn sẽ phản ứng ra sao, không thể ngờ Duy sẵn sàng vứt đi chút danh dự cuối cùng, không ngại ngần chui háng nàng như một con chó. “Loại hèn hạ biến thái hết thuốc chữa như thằng này, mình có gì phải ngại ngần thương xót nữa”. – Nghĩ vậy, Linh không còn chút nào coi trọng Duy như đồng nghiệp nữa, hoàn toàn đã xác định đối xử với hắn như một con chó nô lệ.
– Được rồi, được rồi, không được chui nữa – Linh khép chân lại khi thấy Duy có vẻ không có dấu hiệu muốn dừng lại việc chui qua chui lại. – người ta bảo, chui háng người khác là sẽ ngu đi đó!
– Dạ… đối với con người thì đúng là thế, còn đối với chó như con thì được chui háng cô chủ sẽ giúp con thông minh ra ạ! – Duy đáp
Linh phì cười trước màn đối đáp điên rồ của Duy, xoa đầu hắn rồi nói:
– Haha, quả nhiên thông minh hẳn ra, được rồi từ giờ mỗi ngày đều cho phép mày chui háng cô để mày thành con chó khôn nha, haha!
Được rồi, giờ cô phải ngồi làm báo cáo. Cô muốn mày bóp chân cho cô trong lúc cô làm việc.
Thế rồi Linh ngồi thoải mái trên ghế, mở máy laptop và bắt đầu gõ kì cạch. Bên dưới gầm bàn, Duy đang quỳ dưới sàn, mải miết dùng tay nắn bóp, mát-xa chân cho chủ nhân. Lực tay khỏe mạnh của Duy xoa bóp rất đã, khiến chân của Linh ngay lập tức có cảm giác thư giãn. “Có một thằng nô lệ sẵn sàng phục dịch mình thế này cũng nhiều lợi ích đó chứ?” – Linh thầm nghĩ.
Bỗng dưng nàng thấy nhột nhột ở chân, đi kèm theo đó là cảm giác ấm ấm, ướt ướt. Thì ra là Duy đã không còn dùng tay, mà đang dùng miệng, ngậm lấy những ngón chân của Linh, bú liếm nhiệt tình. Theo phản xạ, suýt chút nữa Linh đã kinh hãi mà đẩy Duy ra, nhưng nàng đã kìm lại được. Cảm giác kinh sợ được thay thế bằng sự thích thú. Không ngờ Duy có thể tôn thờ nàng đến mức sẵn sàng đưa chân nàng vào miệng mà bú liếm mê mải thế kia.
Nàng cúi xuống, đưa tay tóm tai Duy, véo thật mạnh, rồi giả vờ mắng:
– Con chó này hư thật, cô bảo mày xoa bóp chân cho cô, ai bảo mày tự tiện liếm chân cô như vậy? Mày xem, chân cô giờ đầy nước miếng của mày rồi này!
Duy dập đầu, cuống quýt xin tha tội. Nói rằng vì chân chủ nhân quá đẹp khiến hắn không thể kìm lòng.
– Chân cô đi cả ngày chưa rửa, mồ hôi và bụi bẩn, không thấy ghê sao mà cho vào mồm liếm? – Linh hỏi
– Không hề bẩn ạ! – Duy vội lắc đầu – chân của chủ nhân, đối với kẻ thấp hèn như con thì luôn luôn cao quý, luôn luôn sạch sẽ.
Nói rồi, như để chứng minh, Duy lại vội cúi dập đầu xuống đất, đồng thời nâng bàn chân của Linh, đặt lên đỉnh đầu mình.
– Mày thèm chân của cô thế, cô có tiếc gì mà không cho mày liếm. Chỉ là, cô đang tập trung làm việc, mày cứ liếm như thế cô nhột không chịu được.
– Con xin hứa sẽ không dám làm thế nữa
– Không được. Ai mà đi tin lời hứa của một… con chó chứ? haha. Để xem nào, giờ cô sẽ “phạt” mày, mang đôi giày của cô lại đây.
Duy nhanh chóng bò ra cửa, ngậm đôi giày thể thao màu trắng của Linh, mang về chỗ chủ. Linh khẽ cười khi thấy Duy không dám dùng tay mà ngậm giày nàng trong miệng như chó, đúng là thằng phế vật hết thuốc chữa.
Linh lấy từ trong đôi giày của mình ra một đôi tất màu trắng, đung đưa trước mặt Duy, nói:
– Tất này cô đi cả ngày hôm nay, chắc hẳn là rất nặng mùi đấy. Nhưng với giống chó như mày, có khi lại là mùi thơm nhỉ?
Quả nhiên, Duy đưa mũi hít ngửi đôi tất bẩn của Linh một cách thèm muốn. Thấy thế, Linh bèn nhét luôn đôi tất vào mồm Duy, ra lệnh:
– Ngậm vào, cấm nhả ra cho đến khi cô ra lệnh. Để đề phòng mày lại lén liếm chân cô, cô phải làm thế này thôi. Giờ tiếp tục đấm bóp chân cho cô đi!
Thế rồi Linh lại tiếp tục làm việc. Một lúc sau thì chuông điện thoại của nàng kêu. Đó là Quân, bạn trai của Linh, từng là bạn học với nàng, giờ đang là CEO một công ty lớn, vừa thành đạt lại đẹp trai, đúng là rất xứng đôi với Linh. Trước khi bật video call, Linh cúi xuống gầm bàn, ra dấu cho Duy giữ yên lặng.
Linh và Quân nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thân mật. Duy vẫn quỳ bên dưới gầm bàn bóp chân cho Linh, không dám gây ra tiếng động nào. Không ngờ Linh có thể thoải mái tự nhiên nói chuyện với Quân mặc dù đang có mặt Duy quỳ bên dưới. Quả nhiên nàng đã thực sự coi Duy như một con chó nô lệ của nàng, không cần phải ngại ngùng trước sự hiện diện của hắn. Không hiểu sao, nghe những lời tình cảm của đôi tình nhân, Duy lại cảm thấy người nóng ran, bất giác ao ước được hầu hạ đôi trai tài gái sắc này.
Sau khi Linh nói chuyện với bạn trai xong thì bất ngờ đến lượt điện thoại của Duy đổ chuông. Đó là Uyên, vợ của Duy. Duy lo lắng đưa mắt nhìn Linh. Nàng gật đầu ra hiệu đồng ý. Lúc này, Duy mới dám bỏ đôi tất trong miệng ra, bắt máy điện thoại. Thật may là vợ hắn không gọi video. Sau khi trả lời và hỏi thăm cho qua chuyện, Duy giả bộ buồn ngủ để kết thúc cuộc gọi. Tắt điện thoại, hắn ngay lập tức trở về vị trí của một con chó, ngậm lại đôi tất của Linh.
Linh bật cười trước hành động này, bèn hỏi đùa:
– Nếu vợ mày mà biết mày hèn hạ như thế này, đang quỳ mọp dưới đất, chui háng, hôn chân, ngậm tất của người phụ nữ khác, thì không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Duy bèn nhả đôi tất ra, trả lời không ngần ngại:
– Nếu vợ con biết chuyện này, chắc chắn sẽ đồng ý cùng làm chó với con, cùng nhau quỳ dưới chân chủ nhân, nghe lệnh chủ nhân.
– Haha, dẻo mồm lắm
– Con nói thật lòng đó ạ – Duy trả lời nghiêm túc – vợ của con cũng từng gặp chủ nhân trong đợt du lịch công ty, cũng bằng tuổi chủ nhân nên từng nói rằng rất ngưỡng mộ người phụ nữ vừa đẹp và giỏi như chủ nhân. Con nghĩ rằng bảo cô ấy làm nô lệ cho chủ nhân thì không hề khó.
– Trời, mày sẵn sàng để vợ mình làm nô lệ cho người khác sao? – Linh cười khinh bỉ – đúng là thứ chó hèn hạ.
Tiếp đó, Linh lại ra lệnh cho Duy ngậm đôi tất của nàng trong miệng, rồi chui xuống gầm bàn. Lần này, nàng không bắt Duy bóp chân nữa, chỉ lệnh cho hắn giữ yên tư thế quỳ mọp sát đất, để nàng đặt đôi chân trần mềm mại của nàng lên đầu và lưng hắn, lấy hắn ra làm cái gác chân. Cảm nhận đôi chân ngọc ngà của Linh ở ngay trên đầu trên lưng mình mà không thể há miệng bú liếm, Duy chỉ còn biết ngậm chặt đôi tất bẩn của Linh, cố kìm cơn ham muốn.
Cuối cùng thì Linh cũng xong việc, nàng tắt máy tính. Ra hiệu cho Duy chui ra khỏi gầm bàn. ” Tối nay thế thôi đã. Giờ mày về phòng”. – Linh ra lệnh.
Duy vội dập đầu lạy Linh trước khi ra về. Linh thích thú bèn bước lại gần, đặt một chân lên đỉnh đầu Duy một lần nữa, nói:
– Vì mày có vẻ rất thích lạy tao, nên tao cho phép mày lạy thêm vài lần nữa.
Duy nghe thế bèn liên tục dập đầu, lạy lục dưới chân Linh như lạy một vị nữ thần cho đến khi Linh bắt hắn dừng lại mới thôi.
– Thưởng cho mày đôi tất của tao đó. Đêm nay hãy vừa ngủ vừa ngậm nó trong mồm nhé, haha!
Quả thật, đêm đó, Duy đã ngậm chiếc tất bẩn của Linh trong mồm, chiếc còn lại, hắn đeo vào con cặc đang lên cơn nứng của mình, dùng tay sục cho đến khi tinh bắn đầy chiếc tất đó, hắn mới có thể thiếp đi trong cơn mệt mỏi.