Đời nô lệ của Cẩu (phần 1)

Ngọc Ánh là thiên kim tiểu thư của đại phú hộ Trần gia, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, được nuông chiều, muốn gì được nấy. Trong phủ họ Trần, Cẩu là thằng nô bộc được mua về từ nhỏ để làm người hầu cho tiểu thư Ngọc Ánh. Hai đứa trẻ tuy tầm tuổi nhau nhưng đúng là có hai cuộc đời hoàn toàn trái ngược. Ngọc Ánh được sống no đủ, vô tư vui đùa, còn Cẩu phải sống thân phận thấp kém, bị đánh chửi hằng ngày, ăn cơm thừa canh cặn của cô chủ.

Chiều hôm ấy, tiểu thư Ngọc Ánh đi chơi hội về. Trời nóng bức, gương mặt nàng lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn giữ vẻ kiều diễm, đôi má ửng hồng, đôi môi thoa son, tà áo dài lụa thướt tha ôm lấy eo nhỏ, làm nổi bật bờ ngực vừa tròn đầy. Vừa bước vào phòng, nàng liền thả đôi guốc ra, ngả người trên ghế trong thư phòng, phe phẩy quạt.

- “Thằng Cẩu đâu rồi, vào bóp chân cho cô” - Ngọc Ánh khẽ gọi

Cẩu vừa xếp gọn lại đôi guốc Ngọc Ánh vứt trên sàn, nghe chủ gọi, lập tức chạy đến gần, quỳ mọp bên cạnh, đặt bàn chân ngọc ngà của tiểu thư lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp:

- “Dạ, cô vừa đi chơi hội về ạ?”

- “Ừ, hội vui lắm. Nếu mày ngoan, lần sau tao sẽ cho mày đi cùng” - tiểu thư Ngọc Ánh vui vẻ trả lời.

Đối với Ngọc Ánh, Cẩu tuy là người hầu nhưng cùng lớn lên bên nhau nên nàng coi hắn như một người bạn thân thiết, không, nói chính xác, nàng vô tư coi hắn như một con chó cưng trung thành, ngoan ngoãn, sẵn sàng làm mọi thứ cho chủ.

Đã nhiều năm hầu hạ cô chủ Ngọc Ánh, Cẩu cũng có kha khá kinh nghiệm. Bàn tay chắc khỏe của nó nắn bóp rất tài tình, khiến đôi bàn chân đang ê ẩm vì đi lại cả buổi của Ngọc Ánh như tan chảy ra trong tay Cẩu. Nhưng tay của Cẩu có khéo đến mấy cũng không khéo bằng lưỡi của nó. Ngọc Ánh ra lệnh:

- “Được rồi, bóp thế thôi, mang nước vào rửa chân cho cô”

Cẩu “dạ” ngoan ngoãn, vội vàng bê vào một chậu nước ấm có ướp hoa lài thơm ngát. Hắn nhẹ nhàng cho đôi bàn chân ngọc ngà của cô chủ vào chậu. Đã quá quen với việc hầu hạ tiểu thư, Cẩu cúi người sát chậu nước, há miệng ngậm lấy những ngón chân của Ngọc Ánh và bắt đầu mút. Suốt bao năm nay, tiểu thư Ngọc Ánh vẫn giữ Cẩu ở bên hầu hạ, cũng là vì thằng nô bộc này rất hiểu tính chủ, biết hầu hạ nàng một cách đặc biệt như thế. Đó cũng là cái thú vui hưởng thụ của người giàu, không chỉ bắt đầy tớ phải rửa chân cho mình, mà còn có thể ra lệnh cho đầy tớ phải liếm chân mình như việc thằng Cẩu đang phải làm.

Cẩu khéo léo dùng lưỡi, liếm sạch từng vết bẩn nơi kẽ chân tiểu thư Ngọc Ánh, mút kỹ từng ngón chân của nàng. Những ngón chân của cô chủ rất mềm mại, đôi bàn chân của tiểu thư sống trong nhung lụa từ bé trái ngược hoàn toàn với thân thể thô ráp, xấu xí của Cẩu. Vì vậy, đối với Cẩu, những ngón chân của tiểu thư Ngọc Ánh còn cao quý hơn toàn bộ con người Cẩu. Hắn không hề cảm thấy nhục nhã khi phải liếm chân cô chủ, ngược lại còn cảm thấy việc được ngậm đôi bàn chân ngọc ngà của tiểu thư trong miệng là một đặc ân. Thậm chí, Cẩu còn sung sướng khi được uống nước rửa chân của Ngọc Ánh. Sau khi rửa chân, tiểu thư Ngọc Ánh thường cho phép Cẩu uống hoặc rửa mặt bằng nước rửa chân của mình. Nàng nói đùa:

- “Được uống nước rửa chân của cô là phúc phần của mày. Chịu khó uống nhiều vào, kiếp sau mày mới có cơ hội làm người cao sang quyền quý, chứ không phải hèn kém như kiếp này”.

Cẩu tuy là một thằng hầu thấp kém, thân hình thô kệch, nhưng cái lưỡi của hắn thì lại rất khéo léo nhờ những năm tháng hầu hạ tiểu thư Ngọc Ánh. Mỗi lần Cẩu ngậm những ngón chân của Ngọc Ánh và đưa lưỡi luồn vào các kẽ ngón chân của nàng, Ngọc Ánh đều cảm thấy một sự thư giãn và một cơn hưng phấn nhẹ nhàng trỗi dậy. Lần này cũng vậy, Ngọc Ánh sớm cảm thấy hưng phấn không chịu nổi nữa. Nàng rút chân ra khỏi miệng Cẩu, đứng dậy, quay mông về phía thằng hầu, vén tà áo dài lên, ra lệnh:

- “Nhanh nhanh, làm cho cô sướng đi nào Cẩu”.

Cẩu cũng đã quen với mệnh lệnh này. Hắn ngay lập tức áp sát, run rẩy kéo chiếc quần lụa trắng và quần lót của cô chủ xuống. Cặp mông mịn màng của Ngọc Ánh hiện ra ngay trước mắt Cẩu. Thằng hầu rúc mặt vào mông cô chủ, hít thật sâu. Tấm áo dài mỏng ôm khít tôn lên đường cong, mùi vải lụa trộn cùng mùi mồ hôi thiếu nữ sau một ngày dài hội hè thoảng vào cánh mũi hắn, vừa nồng, vừa ngây ngất.

Mấy năm trước, mông của Ngọc Ánh còn khá nhỏ, nhưng nay nàng đã ở tuổi 17, cơ thể đã phát triển đầy đủ. Tiểu thư không những xinh hơn, cao hơn, mà mông và ngực cũng tròn trịa, nở nang hơn.

Cẩu hít thật sâu mùi cơ thể của cô chủ. Hắn biết tiểu thư Ngọc Ánh thích việc thằng hầu phải thể hiện sự tôn sùng đối với cơ thể nàng, dù là ở bộ phận thấp kém như mông đít. Vì thế, Cẩu cố gắng tạo ra tiếng hít ngửi thật to, để cho tiểu thư thấy rằng hắn đang sung sướng được ngửi mùi mông đít của nàng. Sau khi đã thực hiện đủ các “nghi thức” hít ngửi, hôn nhẹ lên mông, đặc biệt hôn lên cái chấm nốt ruồi nhỏ xinh bên mông phải cô chủ, Cẩu mới bắt đầu đưa lưỡi liếm dọc theo khe mông của nàng. Lưỡi Cẩu run rẩy, lúc đầu chỉ chạm nhẹ, rồi tham lam trườn dọc khe mông, thấm lấy từng giọt mồ hôi còn vương lại. Vị mặn, nồng nồng, ngai ngái, hòa cùng mùi phấn hương thiếu nữ khiến hắn rùng mình, cả thân thể run rẩy như phát sốt.

Toàn thân Ngọc Ánh cũng ngay lập tức nổi gai ốc vì bị nhột khi cảm nhận cái lưỡi ướt át, mềm mềm của Cẩu đang ngọ nguậy dưới đít mình. Một cơn nhột vô cùng khoan khoái.

Tiểu thư Ngọc Ánh từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc trong môi trường lễ giáo, tất nhiên đủ hiểu những quy tắc về việc nam nữ thụ thụ bất thân, chưa kể thằng Cẩu còn là hạng nô tài thấp kém, càng không được phép để hắn động chạm cơ thể. Thế nhưng, một phần là Ngọc Ánh cũng không coi Cẩu là con người, đối với nàng, hắn giống một con vật nuôi trong nhà hơn. Một phần nữa, nàng không cưỡng lại được cái cảm giác kích thích khi được Cẩu liếm đít kể từ cách đây vài năm. Từ đó đến nay, nàng vẫn thường lén lút ra lệnh cho thằng Cẩu dùng lưỡi để làm nàng sướng. Có thể nói, nàng sử dụng Cẩu thay cho một công cụ thủ dâm cũng được, mặc dù lúc này nàng chưa hề biết đến khái niệm thủ dâm là gì. Đây là bí mật riêng của Ngọc Ánh và Cẩu.

Ngọc Ánh cố tình ưỡn nhẹ, để cái mông đầy đặn, căng mẩy áp sát mặt thằng hầu. Nàng bắt đầu thở gấp:

-” Ừm…Cẩu ngoan, liếm sâu hơn nữa. Cô muốn nghe tiếng mày hít lấy mùi hôi của cô. Thích không hả con? Ngon lắm phải không?. Liếm nữa đi…”

Cẩu không thể nói gì, chỉ có thể phát ra tiếng ư ử như loài chó. Hắn liếm điên cuồng, mỗi đường liếm là một cơn khoái lạc trào dâng trong nhục nhã. Hắn chỉ còn biết cảm thấy hạnh phúc vì được vùi mặt vào nơi cấm kỵ nhất của cô chủ.

Một lúc sau, tiểu thư bỗng nảy ra trò tinh nghịch mới. Nàng quay lại, ánh mắt sáng rỡ như trẻ con vừa nghĩ ra trò chơi tàn nhẫn:

-“Được rồi, giờ mày nằm ngửa ra, kê mặt lên thành ghế cho cô ngồi.”

Cẩu ngoan ngoãn xoay người, nằm ngửa dưới chân ghế, kê mặt lên thành gỗ cứng. Ngọc Ánh thong thả kéo tà áo, bước vòng ra trước, rồi ngồi phịch xuống. Vòng mông tròn trịa, mềm mại mà nặng nề ép chặt lấy mặt Cẩu. Hơi nóng ẩm từ hạ thể nàng tỏa ra càng khiến Cẩu ngột ngạt, hô hấp khó khăn. Nhưng Cẩu không dám giãy dụa. Hắn gắng sức chịu đựng sức nặng trên mặt. Mùi thơm thiếu nữ quyện với hơi mồ hôi nồng nặc làm hắn choáng váng, vừa nhục vừa sướng. Dương vật hắn dựng cứng, phập phồng sau lớp quần rách rưới. Sự cương cứng của Cẩu không qua khỏi mắt tiểu thư Ngọc Ánh. Nàng che miệng cười khúc khích:

-“Cẩu, mày hư quá, mới được cô chủ ngồi lên mặt, mà mày dám dựng cặc lên thế này sao?”

Ngọc Ánh không hề ngượng ngùng hay bất ngờ khi thấy thằng Cẩu cương cứng, bởi hiện tượng này, nàng đã được nhìn thấy từ vài năm trước.

Năm đó, Ngọc Ánh mới độ 14-15 tuổi, tính tình còn rất trẻ con, ngây thơ. Nàng ham vui, thường xuyên đem thằng Cẩu ra làm trò tiêu khiển, lúc thì bắt nó làm ngựa cho nàng cưỡi bò quanh sân, lúc thì bắt hắn làm chó, chui háng, sủa theo hiệu lệnh nàng. Ngọc Ánh vô tư, không hề áy náy về việc đối xử với Cẩu như súc vật, khiến hắn khổ cực, nhục nhã, vì trong thâm tâm, nàng suy nghĩ rất đơn giản, mặc định rằng thân phận của Cẩu là như vậy, sinh ra để làm trò tiêu khiển của nàng.

Buổi trưa hôm đó cũng vậy, Ngọc Ánh trốn ngủ trưa, dẫn Cẩu ra vườn chơi.

— “Bò đi, làm chó trung thành của tao. Sủa to lên cho vui tai nào!” - nàng ra lệnh

Cẩu lập tức quỳ gối, bốn chân chạm đất, vừa bò vừa sủa ăng ẳng, để đổi lấy ánh mắt vui thích của cô chủ. Mỗi tiếng sủa cất lên đều mang cả nỗi nhục nhã lẫn niềm hạnh phúc kỳ lạ. Ngọc Ánh bỗng nảy ra ý định tai quái, nàng bắt Cẩu cởi hết quần áo ra, vì theo ý nàng, chó thì đâu có mặc quần áo như người. Lúc này Ngọc Ánh còn trẻ con, không hề để ý ngại ngùng việc nhìn thằng Cẩu lõa thể, hơn nữa, trong mắt nàng, Cẩu đâu có được coi là con người.

Thằng Cẩu vừa ngượng ngùng cởi quần áo ra, Ngọc Ánh nghịch ngợm rút sợi dây lụa buộc tóc trên đầu mình, buộc chặt lấy dương vật của Cẩu rồi kéo căng, như thể đó là vòng cổ chó. Nàng nắm lấy đầu dây, dắt hắn đi vòng quanh vườn. Mỗi bước chân của nàng uyển chuyển, duyên dáng, nhưng với Cẩu, mỗi cú giật khẽ vào sợi dây buộc lại khiến hắn rùng mình đau nhói, vừa nhục vừa rạo rực.

Có lúc Ngọc Ánh tinh nghịch giật mạnh, khiến Cẩu cong người kêu rên, rồi nàng phá lên cười:

— “Ngốc thật, chỉ có mày mới chịu làm trò hèn hạ này cho tao vui!”

Thỉnh thoảng, nàng dùng mũi giày khẽ đá vào dương vật của Cẩu, vừa đánh vừa cười khúc khích. Với nàng, đó chẳng qua là trò tiêu khiển vô tư như trẻ con nghịch đồ chơi, nhưng với Cẩu, mỗi lần bị hành hạ lại hóa thành khoảnh khắc khắc sâu vào tận xương tủy. Và rồi, trong những khoảnh khắc nàng dừng lại, buông lời khen ngợi, khẽ đưa tay vuốt ve mái tóc hắn, gọi bằng giọng ngọt ngào “giỏi lắm, chó ngoan của tao”, lòng Cẩu dâng trào một niềm sung sướng khó tả. Cái đau đớn nhục nhã bỗng trở thành phần thưởng, chỉ vì thấy cô chủ của mình nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Với Cẩu, chỉ cần đổi lấy một chút niềm vui cho tiểu thư Ngọc Ánh, thì mọi roi vọt, mọi trò nhục hình nơi thân xác đều trở thành ân huệ.

Rồi Ngọc Ánh bắt đầu để ý đến dương vật của thằng Cẩu. Nàng nhận thấy mỗi lần mình hành hạ, dắt dây lôi kéo, dương vật của tên nô bộc kia lại trơ trẽn cứng ngắc, nhô lên như chẳng hề biết xấu hổ. Ngọc Ánh chau mày, tò mò nghĩ thầm:

- “Quái lạ, tại sao thân thể hắn lại phản ứng như vậy?”

Chưa từng am hiểu chuyện nam nữ, nàng đưa tay ra khẽ chạm thử. Ngón tay thon dài của tiểu thư quyền quý, vốn chỉ quen lướt qua dây đàn hay trang sách, nay lại đặt lên nơi ô uế, hèn hạ nhất của một kẻ nô bộc. Cẩu toàn thân run rẩy, từng mạch máu căng trào. Chỉ một chút vuốt ve vô tâm của nàng đã khiến hắn rùng mình như điện giật. Và rồi, không kìm nén nổi, hắn xuất tinh lần đầu tiên trong đời, xuất ngay dưới chân cô chủ. Ngọc Ánh kinh hãi, lùi lại, đôi mắt trong veo ngập tràn ghê tởm. Nàng hét lên:

—” Đồ súc sinh dơ bẩn! Mày dám làm nhơ bẩn tay tao à?!”

Chiếc roi mảnh trong tay nàng vụt xuống liên tiếp. Mỗi vết quất để lại trên lưng, trên mông Cẩu vừa rát bỏng vừa nhục nhã. Nàng đánh không ngừng cho đến khi mệt, rồi buộc dây xích vào cổ hắn, xích vào gốc cây ổi trong vườn. Ngọc Ánh đứng nhìn một hồi, hít một hơi dài để trấn tĩnh, đôi gò má đỏ hồng vừa vì tức giận vừa vì bối rối bởi sự việc kỳ lạ kia. Cuối cùng nàng quay gót:

— Cút ở ngoài này đi! Từ giờ, tao không muốn nhìn thấy cái bộ dạng kinh tởm đó của mày nữa”

Đó là lần đầu tiên trong đời Ngọc Ánh biết đến hiện tượng cương cứng và xuất tinh của nam giới, không khỏi cảm thấy hoang mang. Về sau, do tìm đọc trong sách cấm, nàng đã hiểu hơn và không còn trách phạt Cẩu chuyện cũ nữa.

Quay trở lại hiện tại, Ngọc Ánh ngồi lên mặt Cẩu, lại nhìn thấy thằng nô bộc cương cứng, nhớ về kỷ niệm xưa, không khỏi bật cười. Tiểu thư nghiêng đầu, nửa hé môi cười, nửa liếc xuống cái thân thể rên xiết kia. Nàng khẽ nghiến mông, xoay nhẹ hông nghiền nát mặt hắn, khiến hắn nghẹn thở, lưỡi càng thòi ra liếm điên cuồng.

- “Xem kìa… chó sắp bắn rồi phải không? Thèm khát đến độ run cả người thế kia…” – nàng thì thầm, vừa như khiêu khích vừa như châm chọc bản năng thấp hèn của Cẩu. - Thế nào, hít hết mùi mông ta đi, rồi thủ dâm dưới chân ta. Nhưng nhớ, chưa được xuất nếu ta chưa cho phép. Chó mà hư thì sẽ bị roi đấy.”

Mông nàng nhún nhảy, nghiền chặt mặt hắn. Cẩu rên rỉ trong nghẹn thở, vừa liếm, vừa thủ dâm run rẩy dưới ánh mắt khinh khỉnh của tiểu thư. Thế nhưng, trong khoảnh khắc hai chủ tớ còn đang mê mải với trò chơi thì ở bên ngoài sân, vọng lại tiếng giọng nói nghiêm khắc không lẫn vào đâu được của phu nhân Lệ Hằng - mẫu thân của Ngọc Ánh. Phu nhân sắp bước vào phòng này, Ngọc Ánh và Cẩu đều giật thót người. Không thể để phu nhân nhìn thấy cảnh này!

Để lại bình luận của bạn

Vui lòng nhập bình luận của bạn bên dưới.

error: Content is protected !!