Tôi bị nhốt trong cũi chó suốt cả ngày cho đến khi “cậu chủ” Quân bước vào, mở cũi, cầm lấy sợi xích buộc cổ tôi và lạnh lùng kéo mạnh, lôi tôi ra khỏi cũi. Tôi sợ cậu chủ. Mặc dù “cô chủ” đối xử với tôi cũng không nhân từ gì nhưng dù sao phụ nữ cũng sẽ đem lại cảm giác dịu dàng, an toàn hơn. Còn khi phải đối diện với một người đàn ông, một con đực alpha mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, bất giác trong tôi nảy sinh sự khiếp sợ và phục tùng vô điều kiện.
Tôi vội vàng chủ động dập đầu lạy Quân, hôn chùn chụt lên mũi giày của anh để thể hiện sự quy phục, thể hiện thái độ ngoan ngoãn để cậu chủ hài lòng mà không trừng phạt.
Quân để yên cho tôi liếm hai mũi giày của mình bóng loáng rồi lạnh lùng lấy ra mấy sợi dây, trói gập 2 tay của tôi lại. Bình thường, tôi tuy phải bò trong tư thế 4 chân giống một con vật nhưng bò bằng đôi bàn tay thì vẫn còn dễ dàng và nhanh nhẹn chán. Giờ đây, bị cậu chủ trói gập 2 tay, tôi chỉ có thể chống 2 cùi chỏ xuống đất và bò bằng cùi chỏ và đầu gối. Điều đó khiến tôi phải quỳ thấp hơn, di chuyển khó khăn hơn, chậm chạp hơn, và nhất là người tôi bị chúi thấp về phía trước, phần mông chổng cao hơn đầu 1 chút. Điều đó bất giác làm tôi cảm thấy mông mình đang sơ hở, chuẩn bị phải lãnh sự đau đớn. Điều tôi lo sợ quả nhiên thành sự thật. Buộc tay con chó nô lệ xong, Quân rút thắt lưng của mình ra, gập đôi lại rồi lạnh lùng quất mạnh vào mông đít tôi. Mông tôi ngay lập tức hiện vết đỏ, tôi rú lên đau đớn. Quả nhiên cậu chủ vẫn đáng sợ hơn cô chủ. Ở trong tư thế này, tôi không thể bò nhanh để chạy trốn được, đã thế cổ vẫn bị sợi xích trong tay kia của Quân chi phối, mông thì chổng cao, hoàn toàn trở thành mục tiêu hoàn hảo cho những nhát quất. Tôi chỉ biết bò loanh quanh dưới đất, hứng trọn trận roi thắt lưng.
Bị hành hạ như thế còn chưa đủ khổ, tôi chợt thấy bóng dáng một người nữa bước vào. Đó là Tùng, “cậu chủ” thứ hai của tôi. Tùng đẹp trai nhưng chưa được manly bằng Quân bởi cậu mới 18 tuổi, còn đang học trung học. Phải làm con chó quy phục một chàng trai trẻ măng như vậy, càng khiến tôi thêm nhục nhã.
Có thêm Tùng đến góp vui, tức là nỗi khổ của tôi tăng lên gấp đôi. Mỗi cậu chủ một thắt lưng, quất cho cái mông đít của tôi đỏ au như trái cà chua. Thấy tôinó kêu rú to quá, Tùng bực mình, không thèm dùng thắt lưng nữa mà vung chân, sút thẳng vào dái tôi. Cú sút uy lực của một cầu thủ trường trung học ngay lập tức khiến tôi như muốn thọt dái lên tận họng, nằm lăn ra sàn, đau đến chảy nước mắt mà ko kêu thành tiếng được.
– Em đá bóng trên trường cả ngày chưa đủ sao, mà giờ còn đá bi con chó của chị nữa?
Một giọng nữ vang lên phía sau, giải nguy cho tôi. Đó là Trang, vợ của tôi, chính xác hơn thì từng là vợ tôi. Trang nhìn thấy chồng mình bị đánh đập, hành hạ như một con chó như vậy thì không có gì là thương xót, bởi chính nàng cũng đã coi tôi là chó.
Quân hiện giờ chính là bạn trai của nàng, thay cho thằng chồng bất lực, còn Tùng chính là em trai của Trang, cũng có thể coi từng là em vợ của tôi. Đi vào ngay sau Trang còn một cô gái trẻ nữa, đó là Quỳnh Anh – bạn học và cũng là bạn gái của Tùng. Vậy là, tôi không chỉ phải làm chó cho vợ và người tình của vợ, còn làm chó cho em vợ và bạn gái của cậu ta. Điều đó càng khiến tôi cảm thấy nhục nhã hơn bội phần khi phải trần như nhộng và bò như một con vật trong mắt 1 cô gái trẻ, không quen biết như Quỳnh Anh.
– Đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi rồi, hai anh ra ăn thôi – Quỳnh Anh nói
– Ồ tuyệt, đánh con chó này mấy roi thôi mà làm anh đói meo rồi, để anh nhốt nó cũi rồi ra ngay – Quân nói
– Không cần đâu – Trang nói – cứ dắt theo con chó đó ra ngoài này đi. Hôm nay em làm món sườn nướng rất là ngon, muốn nó phải quỳ đó xem chúng mình ăn mà chết thèm, haha.
Mọi người cùng bật cười vì ý định đó của vợ tôi. Tôi nghe mà trong lòng đầy đau khổ, chua xót. Vợ tôi chẳng cần đánh đập tôi nhiều, chỉ bằng vài trò đơn giản cũng đủ hành hạ tôi.
Nhìn hai đôi tình nhân ngồi ăn uống trên bàn tiệc ngoài khu vườn xanh mát, trông thật hạnh phúc, trái ngược với tình cảnh của tôi, quỳ dưới đất cách họ không xa để không làm họ chướng mất nhưng vẫn đủ gần để ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Bụng tôi đói cồn cào, nhớ ra rằng từ tối qua đến giờ chưa được ăn gì. Thân phận của tôi giờ chỉ là một con chó, mà một con chó thì đâu được phép ăn uống no nê thỏa thích như con người, no hay đói hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của chủ nhân.
Cuối cùng, vợ tôi cũng thương tình. Nàng búng tay gọi tôi lại gần, nói:
– Cũng không thể để mày chết đói được. Giờ hãy chui vào gầm bàn, giống cách mà lũ chó thường chầu trực xin ăn của chủ, ngoan ngoãn ở dưới đó, liếm mút bàn chân của tụi tao, giúp tụi tao thư giãn trong khi dùng bữa. Nếu biểu hiện tốt, sẽ cho mày được ăn đồ thừa.
Chỉ nghe thấy thế, tôi mừng rỡ vội sủa gâu gâu như cảm tạ, rồi chui ngay vào gầm bàn, hôn chùn chụt lên chân các vị chủ nhân. Tôi cẩn thận tháo giày của các cô chủ cậu chủ ra, lần lượt liếm mút ngón chân của từng người, thật là khéo léo để giúp họ được thư giãn chân. Bên dưới gầm bàn, tôi có thể nhìn thấy bàn tay rắn chắc của Quân đang đặt lên đùi vợ tôi. Thi thoảng, vợ tôi cũng khẽ đặt tay miết nhẹ lên chỗ con cu của người tình đang nổi lên một cục to đùng. Lòng tôi nhói lên chút ghen tuông, ước gì được ở vị trí của Quân, được thoải mái đặt tay lên cặp đùi mịn màng của vợ tôi.
Quay sang phía Tùng và Quỳnh Anh để liếm chân cho đôi tình nhân trẻ, do Quỳnh Anh mặc váy ngắn, nàng chỉ hơi nhấc chân lên chút thôi, tôi cũng đã có thể nhìn thấy cặp đùi mơn mởn và chiếc quần lót màu kem của nàng.
Chiếc quần mỏng đến nỗi tôi có thể lờ mờ nhìn thấy lớp lông đen nơi âm hộ nàng. Dục vọng trỗi dậy khiến tôi muốn úp mặt vào đó liếm láp cái l*n thơm ngon của cô gái mới lớn này, nhưng tôi chợt nhớ ra vị trí của mình. Tôi chỉ là một con chó hèn hạ, còn đang mong được chủ ban cho chút cơm thừa canh cặn, đâu có tư cách gì mơ tưởng những thứ cao xa. Thật may tôi đang ở dưới gầm bàn nên các chủ nhân không phát hiện ra con cu của tôi vừa chào cờ bởi những ý nghĩ dâm dục đó.
Cuối cùng tôi cũng được ăn, Quỳnh Anh chính là người đầu tiên vứt xuống cho tôi một cục xương. Tôi ngay lập tức vồ lấy, nhai, mút ngấu nghiến dù miếng xương cũng chẳng còn lại bao nhiêu thịt. Thật nhục nhã khi phải ăn lại miếng xương mà Quỳnh Anh vứt xuống đất bố thí,nhưng khi đã bị cơn đói dày vò, ai rồi cũng sẵn sàng làm những điều kinh khủng nhất chỉ để được ăn chút gì đó.
Cậu chủ Tùng thấy tôi nhục nhã như vậy thì cầm miếng sườn đang ăn dở, đung đưa trước mặt tôi rồi ném ra phía bãi cỏ xa xa. Tội vội vàng bò nhanh nhất có thể ra phía bãi cỏ, vì không có khứu giác tốt như loài chó, đành chỉ cố gắng nhớ vị trí, sục sạo trong đống cỏ tìm miếng xương. Thấy tôi như thế, hai cặp đôi phá lên cười ngặt nghẽo. Mỗi người đều ném xương đi, bắt tôi bò đi tìm để ăn. Đến lượt cậu chủ Quân, anh ta không ném đi xa mà vứt một miếng thịt ngay dưới chân, rồi dùng đôi giày đang đi giẫm lên miếng thịt đó, hỏi tôi:
– Giờ tao giẫm lên rồi, mày có còn muốn ăn nữa không?
– Tôi ngước đôi mắt hèn mọn lên nhìn cậu chủ Quân, van nài:
Xin cậu cho phép con được ăn…
Quân nhấc chân lên, tôi vội cúi người đớp lấy miếng thịt dính cả vết giày của anh ta, ăn một cách ngon lành. Đã phải ăn một miếng thịt thừa người ta vứt xuống đất, lại còn phải bò lết, cúi đầu mà ăn như một con vật bên dưới chân một người đàn ông khác, trước sự chứng kiến của chính vợ mình, đúng là không còn gì có thể nhục nhã, thảm hại hơn tình cảnh của tôi lúc đó. Tôi len lén đưa mắt nhìn Trang như một bản năng. Không hiểu tại sao nữa. Phải chăng tôi vẫn còn nhen nhóm chút ảo tưởng rằng nàng sẽ xót thương cho chồng mình. Nhưng trái lại, gương mặt xinh đẹp của vợ tôi đang nở nụ cười chế giễu pha lẫn thích thú khi thấy tôi phải chịu nhục.
Còn ít thịt đang dính trên đế giày anh Quân kìa, mau liếm nốt đi – nàng nhẫn tâm ra lệnh cho tôi.
Tôi bèn đưa lưỡi liếm đế giày Quân theo lệnh. Vợ tôi lại còn cúi người, nhổ một bãi nước miếng vào phần đế giày đó của Quân:
– Cái lưỡi của mày làm bẩn đế giày anh ý rồi này, liếm cho sạch đi”. Hóa ra trong mắt Trang, cái lưỡi của tôi còn không sạch sẽ bằng đế giày của Quân – Tôi đau xót nghĩ vậy, đưa lưỡi nuốt trọn bãi nước bọt của nàng.
Tuy phải chịu nhục nhưng dùng sao tôi cũng giải quyết được cơn đói nhờ những miếng thịt được ném xuống đất như thế. Trong bữa ăn, họ đều uống khá nhiều bia, nhất là hai cậu chủ, vì thế chẳng mấy chốc đã mắc đái. Tất nhiên, họ ngay lập tức sử dụng tôi như cái bồn cầu lưu động. Tôi phải quỳ đó, mặt hơi ngửa ra, há to miệng chờ đợi. Cậu chủ Quân và cậu chủ Tùng liên tục đái vào miệng tôi. Người nghĩ ra việc tận dụng tôi làm bồn cầu chính là Quỳnh Anh. Không ngờ nàng ta còn trẻ tuổi mà đã sáng tạo như thế trong cách hành hạ nô lệ.
Họ còn bày trò cho Quân và Tùng đứng từ khoảng cách xa, thi xem ai có thể đái trúng vào cái mõm chó của tôi. Tôi chỉ có thể cam chịu, cố gắng nuốt xuống nhiều nhất có thể nước đái của các chủ nhân ban cho. Không chỉ mặt mà người tôi cũng dính nước đái của các cậu chủ. Họ lại bắt tôi lết xuống mặt đất, liếm sạch những giọt nước đái vương ra.
Đang cúi đầu liếm như thế, đến lượt Quỳnh Anh mắc đái. Nàng không chút ngại ngùng, đứng ở phía trên tôi, cởi quần lót, vén tà váy, hơi hạ người, đái thẳng lên đầu tôi. Đầu tôi ở dưới háng Quỳnh Anh, bị nước đái của nàng xả thẳng xuống tối tăm mặt mũi, uống được một chút, còn chủ yếu là xả vào đầu tôi, chẳng khác gì đang gội đầu cho tôi, khiến tóc tôi ướt nhẹp mùi nước đái.
Do phải uống nhiều nước đái của các chủ nhân, chính tôi cũng bắt đầu mắc đái nhưng không thể tự ý đi giải quyết nỗi buồn, chỉ đành cố nhịn đợi các chủ nhân dùng xong bữa. Thế nhưng dường như họ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc sớm. Bụng tôi đã bắt đầu căng tức. Cuối cùng đành đánh liều, bò đến gần, van xin:-Con mắc đái quá, cầu xin các chủ nhân cho con được đi giải quyết.
Có lẽ là họ đang vui vẻ, hoặc cũng vì đã hành hạ tôi nãy giờ nên không làm khó, cậu chủ Tùng chỉ nói đơn giản: “Đái đi!”.
Tôi chưng hửng chưa load kịp lời chủ. Chẳng lẽ, họ muốn tôi đái ngay trước mặt họ, muốn tôi phải đái theo tư thế của một con chó để họ xem? Thấy tôi ngần ngừ, cậu chủ Tùng tức giận đạp tôi ngã ngửa, mắng:
– Đm con chó này, cho phép mày đái mà mày còn không đái à? Đã vậy tao bắt mày nhịn từ giờ đến tối luôn! – rồi cậu chủ Tùng quay sang nói với vợ tôi – chị Trang xem, con chó này của chị có phải là nên được dạy dỗ không?
Vợ tôi phì cười, nói đùa: “Được rồi, được rồi, là do chị làm chủ mà không dạy chó cho tốt, lỗi của chị!”. Nói rồi nàng đứng dậy, tiến đến chỗ tôi, vung chân sút mạnh vào háng chó để trừng phạt. Cú đá vừa mạnh và bất ngờ khiến tôi không kịp phòng bị, đau quá rú lên, đồng thời cu cũng không kiểm soát được cơn mắc đái nữa, đái thẳng ra mặt đất. Cả đám bọn họ phá lên cười khi thấy cảnh đó, tôi lại còn phải tự liếm hết bãi nước đái do chính mình xả ra.
– Chó được huấn luyện tốt thì sẽ biết đi đái đúng giờ giấc, khi nào chủ dắt đi đái thì mới được đái, không đến giờ thì tự động không có nhu cầu – Quỳnh Anh bình phẩm
– Được rồi, vậy thì từ nay nhờ em huấn luyện cho con chó của chị vào khuôn khổ, buộc nó đi đái theo giờ giấc nhé – vợ tôi nói với Quỳnh Anh