Tôi trở thành chó (phần 3)
Chứng kiến Thu Thảo hành hạ tôi trước mặt đám đông, Hồng Anh không hề thương cảm mà còn cảm thấy thích thú. Nàng nảy ra một ý tưởng độc ác:
-“Các chị em muốn thử trò thú vị hơn không? Con chó này không chỉ để chui háng đâu, nó còn có thể làm… bồn cầu sống.”
Cả căn phòng như rộn lên khi nghe câu cuối của Hồng Anh. Một vài người phụ nữ che miệng kêu khiếp nhưng ánh mắt lại đầy hào hứng. Thế là tôi bị lôi xềnh xệch vào toilet, bị bắt quỳ gối dưới sàn, ngẩng mặt lên đúng vị trí của bồn cầu, mồm luôn há sẵn.
Thu Thảo được vinh dự đầu tiên sử dụng tôi. Nàng vén váy, ngồi phía trên mặt tôi. Tiếng nước tiểu róc rách vang lên, tràn xuống mặt tôi, vào miệng tôi. Tôi nghẹn ngào, xấu hổ đến tận xương tủy, nhưng vẫn phải há miệng nuốt trọn từng giọt theo lệnh.
Thu Thảo vừa xong việc và đứng dậy thì tiếp ngay sau đó, một cặp mông khác đã hạ xuống sát mặt tôi, hình như là một người chị họ của Hồng Anh, dáng cao, thân hình đẫy đà. Chị liếc xuống tôi, cười thích thú:
- “Thật không ngờ cái thằng ngày xưa cứ ra vẻ… Giờ thì làm bồn cầu cho tao.”
Nói rồi, chị kéo váy, thong thả ngồi xuống, để vòng mông to nặng phía trên mặt tôi. Tiếng nước tiểu nóng hổi chảy xuống khiến tôi vừa sặc vừa nghẹn, mùi nước tiểu lẫn với vị của bia rất khó uống nhưng tôi vẫn bị buộc phải nuốt hết nếu không muốn bị quất roi vào người.
Người tiếp theo là một cô nàng trẻ tuổi hơn, chắc mới là học sinh. Nàng kéo quần jean xuống, cười tủm tỉm khi nhìn thấy tôi run rẩy ngửa mặt đón, tiện chân sút vào dái tôi rồi nói:
- “Há to nào, chó. Uống cho sạch, không thì tao mách lại bà chủ của mày..”
Tôi nằm im bất động, toàn thân run rẩy, vừa nhục nhã, vừa kì lạ thấy bản thân vẫn cương cứng khi cặp mông của thiếu nữ kia kề phía trên miệng và nước đái của nàng bắt đầu chảy xuống.
Tôi hoàn toàn bị nhấn chìm giữa tiếng cười khinh bỉ, mùi vị khai nồng nặc của nước đái. Miệng tôi liên tiếp phải hứng nước của mọi người trong bữa tiệc, đến nỗi bụng căng đầy, miệng tôi mất luôn cảm giác, mặc kệ cho nước đái tràn cả ra xung quanh. Một số người còn ghê tởm nhổ vào miệng và mặt tôi sau khi đái xong. Hết người này đến người khác ra vào toilet. Có người còn gọi bạn mình vào để cùng chứng kiến, chụp ảnh lại cảnh tượng tôi bị biến thành bồn cầu sống. Có nàng không uống được rượu thì thậm chí còn nôn vào miệng tôi. Theo bản năng tôi muốn nhè ra thì ngay lập tức bị nàng đá vài cu, quất roi vào chân, bắt nuốt cho bằng hết. Những lần phải nuốt bãi nôn, mùi vị thật kinh tởm thì tôi lại mong ước được ai đó đái vào mồm. Ít nhất mùi vị nước đái vẫn dễ chịu hơn và giúp tôi được rửa mồm. Tôi bật khóc nức nở khi liên tục bị đám người hành hạ không thương tiếc.
Khi tiệc tan, Hồng Anh và Phong bước vào lần cuối. Hồng Anh ngồi xuống, thong thả đái vào miệng tôi như tất cả những người khác, nàng nói:
- “Nhớ kỹ chưa, chó. Đêm nay mới chỉ là khởi đầu. Từ nay mày sẽ không còn chỗ ngủ ngoài cái toilet này. Ăn ở đây, sủa ở đây, và làm bồn cầu cho bất kỳ ai tao muốn.”
Phong bật cười, dùng chân đá nhẹ vào dái tôi:
- “Ngoan lắm. Chắc mày sẽ gắn bó cả đời với cái bồn cầu này thôi.”
Tôi run rẩy, nước mắt hòa lẫn với dòng nước dơ trên mặt, nhưng dương vật vẫn cương cứng, nhức nhối vì không được giải tỏa. Tôi đã thật sự trở thành một cái bồn cầu biết sủa phục vụ cho vợ cũ và chồng của nàng đến hết đời.
----------------
Cứ thế, tôi tiếp tục làm con chó câm lặng, sống dưới chân gia đình của Hồng Anh và Phong, nhìn họ sống hạnh phúc với tư cách con người, còn tôi làm thân phận chó thấp hèn, ăn cơm thừa, quỳ dưới chân chui dưới háng họ, chỉ biết nuốt nước mắt. Chỉ cần không bị phạt làm bồn cầu hứng nước tiểu của họ là tôi đã sung sướng lắm rồi.
Hồng Anh và Phong có với nhau một cô con gái tên là Hồng Linh. Trong bữa cơm gia đình, Hồng Linh nhìn xuống chân bàn, thấy tôi đang co ro dưới đó, ăn cơm thừa trong chiếc bát inox. Nàng cũng tò mò hỏi mẹ về con chó…giống người quỳ dưới gầm bàn và thường xuyên bị đánh đòn.
Hồng Anh nhìn tôi khinh bỉ, rồi trả lời con gái:
-“Nó vốn từng là chồng cũ của mẹ. Nhưng vì bất tài, vô dụng, nên theo luật mẫu hệ, mẹ đã biến nó thành chó để làm trò cho người khác cười. Con xem, giờ nó chỉ biết sủa thôi. Con thử ra lệnh đi."
Hồng Linh ban đầu còn bỡ ngỡ, sau đó tò mò, chỉ tay ra lệnh:
-“Bò một vòng quanh phòng đi!”
Tôi run rẩy tuân theo, trong ánh mắt hồn nhiên xen lẫn thích thú của cô chủ trẻ
Hồng Anh hài lòng:
- “Đúng rồi, con phải quen với việc này. Mai sau con lớn, nó cũng sẽ là trò chơi để con giải trí. Cứ coi nó như một đồ vật biết sủa.”
Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc Hồng Linh đã tròn 18 tuổi, thừa hưởng hoàn toàn nhan sắc của mẹ mình. Trong sinh nhật kỷ niệm ngày cô chủ Hồng Linh trưởng thành, ngoài rất nhiều món quà, Hồng Anh còn trao lại cho con gái quyền sở hữu tôi. Nàng đưa sợi dây xích cổ tôi cho Hồng Linh. Hồng Linh mỉm cười đầy kiêu hãnh, thử nắm dây xích và kéo tôi quỳ bò quanh phòng. Tôi run rẩy, cúi đầu, cảm nhận nỗi nhục bị cả hai thế hệ đàn bà trong gia đình họ chà đạp.
-“Đừng thương cảm. Nó chỉ là súc sinh thôi. Nếu nó không nghe lời, hãy đánh mạnh vào mông cho nhớ.” - Hồng Anh dặn dò bí quyết.
Tiếng quất roi vun vút của cô chủ Hồng Linh, tiếng tôi rên ăng ẳng hòa trong tiếng cười của cả các chủ nhân. Khi trong phòng chỉ còn lại tôi và cô chủ. Nàng ngồi vắt vẻo trên ghế, lệnh cho tôi quỳ mọp bên dưới, liếm chân nàng. Hồng Linh nói:
- “Giờ không phải mẹ tao, mà chính tao mới là chủ của mày. Nếu mày còn coi mình là người, thì từ hôm nay phải quên đi. Mày chỉ còn là chó già của tao thôi. Cả đời này mày vĩnh viễn không thoát khỏi số kiếp làm chó trong gia đình này đâu. Sau này, khi tao kết hôn và có con, mày sẽ tiếp tục được trao cho con tao sở hữu.”
Tôi run rẩy, dập đầu xuống sàn, tiếng sủa nghẹn ngào “ăng… ẳng…” vang lên, vừa là lời phục tùng vừa là nỗi nhục. Hồng Linh có vẻ rất thích khiến tôi đau đớn. Nàng lại đứng dậy, vung cây roi đáng sợ:
- "Chó thì nên thường xuyên bị ăn roi, đòn roi sẽ khiến súc sinh biết nghe lời tuyệt đối."
Nàng vung roi quất mạnh vào mông tôi. Cơn đau rát lan tỏa, tôi rú lên ăng ẳng, bò lăn ra sàn. Nhưng mỗi lần tôi lùi lại, nàng lại giật mạnh sợi xích kéo tôi sát chân mình.
- “Mày chỉ được bò vòng quanh tao. Đầu phải cúi thấp, không được ngẩng. Hiểu chưa?”
Tôi lập tức bò vòng quanh dưới háng cô chủ, đầu gục sát đất, mồ hôi lạnh túa ra nhưng trong lòng lại dấy lên một cơn kích thích kỳ lạ. Mỗi lần tôi chậm, roi lại quất vun vút vào mông, để lại những vệt đỏ rát bỏng.
Cuối cùng, Hồng Linh dừng lại, ngồi xuống ghế, đôi chân thon dài vắt chéo:
- “Tốt. Mày biết sợ rồi. Từ hôm nay, mày sẽ chỉ biết trung thành tuyệt đối với tao. Mọi thứ mày có, kể cả nỗi nhục của mày, đều là đồ chơi để tao giải trí.”
Tôi nằm rạp dưới chân nàng, thân thể đau rát, nhưng sung sướng vì cô chủ đã ngừng đánh, sung sướng vì cô chủ xoa đầu khen ngợi. Đó là sự sung sướng rất nhỏ bé của một con chó, đối với tôi hiện giờ, chỉ cần làm cô chủ hài lòng là ý nghĩa sống duy nhất của tôi. Tôi dụi đầu vào chân Hồng Linh để tỏ ra hoàn toàn quy phục nàng. Hồng Linh khẽ cúi xuống, ánh mắt lúc nghiêm khắc, lúc lại long lanh như chứa chút thương hại.
Nàng nhìn chằm chằm vào phần thân dưới trần trụi của tôi, bất giác bật cười nhẹ:
- “Hóa ra bao nhiêu năm bị biến thành chó, mày vẫn còn ham muốn như đàn ông… thật đáng thương. Mẹ tao thật độc ác khi hành hạ mày theo cách này.”
Tôi run rẩy, không dám ngẩng đầu, thân hình nóng bừng vì nhục nhã. Nhưng khi những ngón tay mềm mại của nàng chạm vào, ve vuốt, tôi khẽ rên lên ăng ẳng, dồn nén mười mấy năm như muốn vỡ òa. Lúc này Hồng Linh hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như khi đánh đập tôi, nàng vuốt ve lưng tôi, dịu dàng như một cô chủ hiền lành:
“Nứng lắm đúng không? Được rồi, chó ngoan. Chỉ lần này thôi, tao sẽ thương tình cho mày chút ân huệ.”
Tôi không tin vào tai mình, cũng không tin vào những gì đang xảy ra, nhưng đúng là nó đang xảy ra thật. Bàn tay Hồng Linh vuốt ve dương vật của tôi. Ban đầu chỉ chạm nhẹ vài ngón tay mơn trớn, nhưng giờ nàng đã nắm chặt lấy nó. Tay nàng chuyển động nhanh dần, gấp gáp, đôi môi hé ra phả hơi thở ấm áp. Bất ngờ, nàng nhỏ một giọt nước miếng ngọt ngào vào miệng tôi — một hành động nửa tàn nhẫn, nửa trìu mến. Tôi ngây dại, toàn thân run rẩy dữ dội. Rồi… một cơn cực khoái mãnh liệt xé toạc tôi. Tôi gầm lên như con thú, dòng tinh dịch phóng ra sau mười mấy năm kìm nén. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình được giải thoát, được “sống lại”. Thân thể tôi nhẹ nhàng bồng bềnh như đang trôi trên mây. Đã quá lâu rồi, đến nỗi tôi không thể nhớ được cảm giác được xuất tinh nó lại sung sướng và khoan khoái đến vậy.
Lúc xuất tinh, cũng là lúc tôi giật mình tỉnh dậy! Ngơ ngác!
Tôi đang nằm trên giường. Bên cạnh tôi, Hồng Anh đang say ngủ, nhịp thở đều đều nhẹ nhàng. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra tất cả những điều khủng khiếp đó: bị biến thành chó, bị làm bồn cầu, Hồng Anh cưới đàn ông khác… tất cả chỉ là một giấc mơ.
Tôi đưa tay xuống dưới… chiếc quần ngủ đã ướt đẫm. Tôi đã xuất tinh trong giấc mơ kỳ lạ đó.
Lén lén vào nhà tắm để rửa sạch. Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa mơ hồ nuối tiếc. Tôi biết ngoài đời, mình chỉ là một người đàn ông bình thường, có một gia đình bình thường. Nhưng tận sâu thẳm, tôi lại bất giác nhớ về cơn mộng tưởng kia — cái cuộc đời hoang đường nơi tôi chỉ là một con chó dưới chân vợ mình. Giấc mơ đó thật đáng sợ nhưng cũng hấp dẫn một cách kỳ lạ.