Tôi trở thành chó (phần 2)

Tôi từ từ tỉnh dậy, đầu và toàn thân đều đau nhức. Tôi khẽ cựa mình rồi nhận ra cơ thể mình không còn như trước nữa, chính xác hơn thì là không còn như một con người nữa. Chân và tay của tôi đều trở nên ngắn ngủn, khớp xương đau nhức vì trải qua chương trình biến đổi từ người thành chó. Khung người của tôi cong lại, giờ, tôi chỉ có thể ở trong tư thế bò 4 chân như súc vật, mãi mãi không thể đứng thẳng như con người được nữa. Tôi bất giác muốn kêu thét, rên rỉ nhưng âm thanh thoát ra từ cổ họng tôi, không còn là tiếng người nữa, chỉ là tiếng sủa khàn khàn ăng ẳng. Tôi hoảng loạn, nước mắt chảy ròng, cố nói, cố kêu, nhưng tất cả chỉ là sủa rên. Tôi đã hoàn toàn bị biến thành chó.

Tiếng gót giày vang lên. Hồng Anh và Phong bước vào, trên môi là nụ cười đắc thắng. Hồng Anh cầm trên tay một chiếc xích cổ da bóng loáng.

- "Xem kìa, con chó của chúng ta đã tỉnh dậy. Thấy như được tái sinh trong cuộc đời mới không? Cuộc đời tiếp theo của mày, đó là ở dưới chân tao và anh Phong." - Hồng Anh nói rồi đóng chiếc xích vào cổ tôi. Tiếng “cạch” vang lên, nặng nề như chốt hạ số phận.

Phong đứng cạnh, khoanh tay, cười nhếch mép:

-"Nhìn nó kìa, khổ sở nhưng dương vật vẫn cương cứng. Đúng là một con vật hạ tiện, vừa đáng thương vừa buồn cười."

Cặp đôi cùng bật cười thích thú, trong khi tôi thì nước mắt lưng tròng. Hồng Anh đứng thẳng dậy, giật mạnh sợi xích, lạnh lùng nói:

- "Đi nào, bọn tao đang mở tiệc, mọi người đều đang đợi, buổi tiệc thông báo mày chính thức có thân phận mới."

Bị kéo bằng xích, tôi chỉ biết bò lê theo sau hai “ông bà chủ”. Đầu cắm xuống nền gạch lạnh, nước mắt nhỏ giọt, miệng phát ra những tiếng sủa đau đớn và hổ thẹn. Căn phòng tiệc sáng rực ánh đèn, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly, tiếng cười nói rộn rã. Hồng Anh và Phong dắt tôi ra giữa buổi tiệc. Những tiếng huýt sáo, ồ à, vỗ tay đan xen những lời châm chọc khi tôi xuất hiện trong hình dạng súc vật, bò theo chân ông bà chủ. Tôi hổ thẹn và nhục nhã khi nhận ra trong số khách mời có cả họ hàng của Hồng Anh và cả mấy cô đồng nghiệp cũ của tôi – những người từng trò chuyện cùng tôi như ngang hàng. Giờ đây, họ che miệng cười khúc khích, chỉ trỏ:

“ Trời ơi, chẳng ngờ anh ta lại thành… chó thật kìa.”

“Nhìn nó thảm hại chưa. Còn biết sủa không đấy?”

Tôi cúi gằm mặt, cố nuốt nước mắt, nhưng Hồng Anh giật mạnh xích bắt tôi phải ngẩng đầu lên. Phong cười khẩy:

– “ Cho nó làm vài trò đi, để các quý cô thấy chó này ngoan thế nào.”

Hồng Anh gõ gót giày xuống sàn:

– “Ngồi!”

Tôi run rẩy quỳ xuống như con chó, hai tay chống đất, miệng phát ra tiếng ăng ẳng trong tiếng cười ồ của đám đông. Tôi hiểu, nếu giờ tôi không ngoan ngoãn thực hiện mệnh lệnh và khiến Hồng Anh mất mặt, sự trừng phạt sẽ vô cùng ghê gớm. Giờ tôi chỉ là súc vật do nàng và Phong sở hữu, họ muốn làm gì với tôi mà chẳng được.

- “ Lăn! - Hồng Anh tiếp tục ra lệnh.

Tôi uốn éo thân hình méo mó, lăn trên thảm đỏ sang trọng. Tiếng cười lại vang lên, sắc nhọn như dao cắt. Rồi Hồng Anh bước đến, kéo tôi đến sát một cô đồng nghiệp cũ.

– Nhìn này, đây từng là thực tập sinh dưới quyền của mày đó. Nào, bò qua háng cô ấy đi. Mau! - Hồng Anh đá nhẹ vào người tôi.

Cô gái trẻ đứng trước mặt tôi là nàng thực tập sinh Thu Thảo. Nàng cười ngả nghiêng, hơi e dè nhưng nhanh chóng dang chân, váy công sở kéo lên hờ hững. Tôi run rẩy bò thấp đầu, chui qua háng nàng, mùi vải, mùi nước hoa thoảng qua khiến mặt tôi nóng bừng. Mọi người trong bữa tiệc đều cười vang trước sự nhục nhã của tôi.

Một cô khác chen vào, dạng chân ra chế nhạo:

– Cho nó chui qua của tôi nữa đi, tôi muốn thử xem nó ngoan thế nào.

Những người khác đều nhao nhao lên đứng xếp hàng. Thế là tôi bị buộc phải chui háng từng người phụ nữ trong phòng, nhiều đến nỗi tôi chẳng nhớ nổi những gương mặt, một phần do ở tư thế bò khiến tầm nhìn của tôi bị hạn chế. Tôi chỉ nhớ thấp thoáng đã chui qua háng rất nhiều cô bạn của Hồng Anh, em gái Hồng Anh, một vài đồng nghiệp cũ của tôi, thậm chí cả mẹ của Hồng Anh và mấy bà dì của nàng.

Tiếng cười và tiếng roi quất chan chát từ Hồng Anh mỗi khi tôi bò chậm chạp. Dương vật căng cứng, nhức nhối, tôi vừa nhục nhã vừa bị khoái cảm tra tấn. Khi xong lượt, tôi bị kéo về nằm phủ phục dưới chân Phong và Hồng Anh, như một tấm thảm sống. Cặp đôi ngồi ăn uống thoải mái trên ghế, nâng ly rượu, âu yếm nhau, trong khi khách mời xúm lại bàn tán và cười nhạo, biến tôi thành trò tiêu khiển.

Nàng thực tập sinh Thu Thảo vẫn không buông tha cho tôi. Nàng lại gần, khoái trá khi thấy số phận của tôi hiện giờ. cầm lấy cây roi da từ tay Hồng Anh rồi vụt vào mông tôi như ra lệnh cho một con chó:

- “Nào, mày còn nhớ tao không? Ngày xưa mày thường sai phái tao, còn định sàm sỡ tao, bây giờ thì sao nhỉ? Bây giờ mày phải bò dưới chân tao mà sủa, haha. Ơ kìa, sủa đi nào.”

Tôi run rẩy, bốn chân quỳ sát sàn, miệng phát ra tiếng “ẳng… ẳng…” đúng như mệnh lệnh. Cả đám cười rộ lên, vỗ tay cổ vũ. Thảo quất mạnh roi xuống mông tôi, để lại vệt đỏ hằn rõ rệt. Tôi giật nảy, đau điếng nhưng không dám kêu, chỉ biết rên ư ử.

“Tốt! Mày chỉ được phép rên như thế thôi. Người thì được kêu đau, còn chó thì không.”

Để lại bình luận của bạn

Vui lòng nhập bình luận của bạn bên dưới.

error: Content is protected !!