Truyện cuckold: Kiếp chó nhục nhã – phần 2

Hôm đó, bà Vân, Hoàng Long và Khánh Linh cùng ăn tối với nhau. Trên bàn ăn trong căn biệt thự xa hoa, những món sơn hào hải vị được những người giúp việc đưa ra liên tục, đầy cả bàn. Ba người bọn họ không thể nào ăn hết các món, mỗi đĩa họ chỉ ăn vài miếng thưởng thức, đúng là cách hưởng thụ của người giàu.



Mùi bít-tết thượng hạng, mùi rượu vang lâu năm thơm phức… các chủ nhân vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ. Chỉ có con chó của họ - Duy, thì chưa được ăn gì. Bụng hắn cồn cào khi phải chứng kiến chủ ngồi ăn nhưng hắn là phận chó, hắn chỉ có thể mong đợi được ăn đồ thừa sau khi chủ đã no nê.

Duy nằm im dưới gầm bàn ăn, bị đẩy xuống đúng vị trí thấp kém của hắn, ở dưới chân chủ nhân. Bóng tối và không gian chật hẹp dưới gầm bàn càng khiến sự nhục nhã của hắn trở nên rõ ràng. Ở bên dưới này, Duy phải nằm im để bà Vân và đôi tình nhân gác chân lên người hắn. Hắn được phép ngắm nhìn những đôi chân của chủ, ngửi mùi giày của họ, thế đã là diễm phúc lắm rồi. Hắn bị thu hút nhất là đôi chân thon dài bên dưới tà váy của Khánh Linh. Đôi giày cao gót của Khánh Linh đặt hẳn lên mặt Duy. Vừa nhục nhã và đói khát, hắn đành đưa lưỡi liếm những vệt đất cát dính dưới đế giày người yêu cũ. Đôi giày da của cậu chủ Hoàng Long thì đè nặng lên bụng Duy, thi thoảng hứng chí, anh ta lại đạp mạnh vào người hắn như thể nhắc nhở Duy về thân phận súc vật. Ở phía bên kia, đôi giày cao gót của bà Vân lại đè lên cu của Duy. Thi thoảng, bà Vân dùng mũi giày cọ nhè nhẹ vào cu của hắn, khiến hắn bị kích thích, cu cứng lên nhưng cũng chẳng thể được thỏa mãn thực sự.



Duy nằm im dưới chân họ, vừa đói khát, vừa tủi nhục.



Bữa ăn cũng dần kết thúc, món tráng miệng đã được đưa lên. Lúc này, Khánh Linh lại muốn bày trò hành hạ Duy. Nàng vén khăn trải bàn, ngó xuống nhìn Duy đang nằm dưới đế giày mình, hỏi:

- Ê chó, hẳn mày đói lắm rồi nhỉ? - Khánh Linh đã hoàn toàn thay đổi cách xưng hô, không còn gọi hắn là “anh Duy” như lúc mới gặp ở chỗ bà Vân nữa. Nàng hoàn toàn thoải mái trong việc coi Duy giờ đây chỉ là súc vật hạ đẳng.



Bà Vân mỉm cười, nói:



- Linh, con hỏi như thế là thừa rồi. Nó là chó mà, tất nhiên là đói rồi!

Hoàng Long cũng khẽ cười, nhấp một ngụm rượu, nói hùa vào:



- Mẹ nói đúng. Và là một con chó, thì nó chỉ được phép ăn những gì chủ nhân ban phát cho.



Khánh Linh thích thú nhìn xuống tên nô lệ:

- Vậy thì.. tao sẽ cho mày một cơ hội được ăn gì đó. Bò ra ngoài này mau!



Bà Vân và Hoàng Long đều thích thú chờ xem Khánh Linh sẽ bày trò gì với con chó. Nàng hơi nhấc mông, rút mảnh vải lụa lót đệm ghế ra, dùng làm khăn bịt kín mắt của Duy lại. Mùi nước hoa thơm thơm, hơi ấm từ mông của Khánh Linh vẫn còn lưu lại trên chiếc khăn lụa, giờ áp lên mặt Duy khiến hắn nâng nâng.



Sau khi đã đảm bảo Duy không nhìn thấy gì, Khánh Linh cầm một miếng thịt trên đĩa, ném xuống đất ở một góc xa.

- Giờ thì bò đi con chó nhỏ, bò đi tìm đồ ăn của mày đi nào! - Khánh Linh đá nhẹ vào mông Duy, thúc giục.



Bà Vân, Hoàng Long và Khánh Linh cùng cười rộ lên khi thấy Duy bò dưới sàn, hai mắt bị bịt kín, cố gắng đưa mũi hít ngửi để dò tìm thức ăn, trông hắn vô cùng thảm hại, nhục nhã. Đến nỗi một số gia nhân giúp việc đứng trong phòng để phục vụ cũng phải khẽ lắc đầu, cảm thấy những thú vui của giới thượng lưu thật kinh khủng, nhưng họ đâu có thể can thiệp, chỉ cảm thấy xót thương thay cho Duy.



May mắn, Duy đi bừa lại đến được chỗ miếng thịt. Hắn sung sướng há miệng đớp lấy, nhai nhồm nhoàm.

- Trông nó kìa, thật thảm hại - bà Vân khẽ lắc đầu. Rồi bà cầm một miếng thịt nữa, ném ra phía khác.



Duy lại tiếp tục lần mò đi tìm đồ ăn trong bóng tối. Lần này có vẻ quen hơn, hắn bò lết trên sàn một cách tự tin, đưa mũi hít ngửi đúng như một con chó, cố gắng để giải trí cho các chủ nhân. Hắn không ngờ, mải đánh hơi, mặt hắn va vào một đôi chân của ai đó mới đến. Dù chưa bỏ bịt mắt ra, nhưng chỉ ngửi mùi nước hoa quen thuộc của người đó, Duy đã run lên vì sợ.



Quả nhiên, ngay lập tức, Duy lãnh mấy cú đá, mấy cú đạp vào người, khiến hắn đau đớn rú lên.

- Đm con chó này, ai cho mày tự tiện chạm vào chân tao?



Đó là Mỹ An, người con thứ hai của bà Vân, có tính cách rất tàn nhẫn và hay đánh đập chửi mắng người giúp việc trong nhà, huống hồ là một con chó thấp hèn như Duy thì càng dễ bị đòn.



Tính cách đó thật trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp, dễ thương của nàng. Duy bị đạp mấy cú đau điếng, sợ hãi tính bò trở lại gầm bàn, núp dưới chân bà Vân nhưng Mỹ An đã giẫm lên sợi dây xích, giữ hắn lại.

- Mày tính trốn đi đâu? Định trốn tao hả, súc sinh - Mỹ An mắng Duy, tiếp tục đá vào mông hắn, giẫm một chân lên đầu Duy, khiến hắn đành bất lực nằm im trên sàn, bên dưới gót giày của cô chủ. - cái giống như mày, ngoài việc bò lết và bẩn thỉu ra, thì còn được tích sự gì nữa không?



Duy sợ hãi, vội vàng ôm lấy chân Mỹ An, đưa lưỡi liếm khắp đôi giày của nàng, như để chứng minh hắn là một con chó có ích, biết làm sạch giày cho chủ.



- Mỹ An, tiểu thư gia giáo thì không nên văng tục, không nên cho dù là đối với một con chó - bà Vân nhẹ nhàng nhắc nhở con gái.

- Nhưng với súc vật ngu độn thì phải dùng đòn roi và trừng phạt thì mới khiến chúng hiểu phép tắc được mẹ ạ. Sự đau đớn sẽ khiến nó nhớ lâu hơn.



Mỹ An nói đúng. Lúc này Duy đang run rẩy quỳ mọp dưới chân Mỹ An. Cảm tưởng như việc liếm sạch giày cho Mỹ An chính là mục tiêu tồn tại của hắn vậy. Đòn roi và đau đớn khiến hắn chỉ còn tồn tại một ý niệm duy nhất trong đầu, đó là “phục tùng”.



Mỹ An mới 19 tuổi, là một cô gái của thế hệ GenZ đầy cá tính. Mái tóc nhuộm màu tím khói, hình xăm lớn ở đùi, trang phục thường là áo croptop hở bụng và quần short jean rách, giày thể thao… trông nàng thật trái ngược với phong cách quý phái, sang trọng của bà Vân và Hoàng Long. Tuy vậy, Duy lại sợ Mỹ An nhất. Hắn nằm im dưới chân nàng, cố gắng thể hiện sự ngoan ngoãn và phục tùng để không bị đánh đòn.

Duy run rẩy nhớ lại những lần bị Mỹ An trừng phạt.



Từng có lần, Duy phải bò liên tục quanh sân suốt hàng tiếng đồng hồ, đầu gối trầy xước chỉ để đi tìm một chiếc giày mà Mỹ An ném ra từ ban công, yêu cầu hắn phải tìm lại được. Lại có lần khác, nàng tổ chức một bữa tiệc pool party thác loạn với rượu bia và âm nhạc, mời một nhóm những cậu ấm cô chiêu đến. Trong suốt đêm đó, Mỹ An bắt Duy phải làm một cái bồn cầu để cho nàng và đám bạn đái vào mồm. Duy rùng mình khi nhớ lại ký ức kinh hoàng đó, liên tục phải uống nước đái và những lần khạc nhổ của đám công tử, tiểu thư. Điều may mắn cho Duy là Mỹ An thường xuyên không có mặt ở nhà.



Sau khi Mỹ An đã bỏ đi, Duy vội vàng chui xuống gầm ghế bà Vân đang ngồi, náu mình bên dưới đôi chân của bà chủ. Như bản năng của một con vật, hắn tìm kiếm sự an toàn mà chủ nhân đem lại cho hắn. Những trận đòn của cô chủ Mỹ An đã dạy cho Duy rằng, ở vị trí của hắn, được quỳ rạp dưới chân bà Vân chính là một diễm phúc.

Khánh Linh ghé tai Hoàng Long, thì thầm điều gì đó. Anh ta khẽ cười, quay sang nói với bà Vân:



- Mẹ, con và Linh đang có hứng thú với thằng nô lệ này của mẹ, mẹ cho tụi con mượn nó về một thời gian được không?



Duy nghe cậu chủ nói vậy, giật bắn người. Hắn hoảng sợ, cúi đầu sát đất, run rẩy ôm lấy chân bà Vân.

- Bà chủ…xin bà…



Bà Vân vẫn điềm nhiên nhấp ngụm trà, không thèm nhìn xuống con vật đang bám víu lấy chân mình.



- Bà chủ… con không dám trái ý cậu chủ và cô chủ, nhưng… xin bà đừng giao con đi… - Duy van nài, nước mắt gần như rơi xuống giày bà Vân.

Người phụ nữ quyền lực ấy cuối cùng cũng nhìn xuống hắn. Bà nhếch miệng cười khinh bỉ, một tay xoa xoa đầu hắn, nói:



- Đừng khóc lóc như vậy, Duy. Mày chẳng thể quyết định số phận mày được đâu.



Nói rồi, bà giao sợi xích buộc cổ Duy cho Hoàng Long rồi rời khỏi bàn ăn:

- Đây, mẹ tạm giao con chó này cho các con dạy dỗ, mẹ cũng đang có kế hoạch đi vắng vài hôm.



Rồi chẳng thèm nhìn đến tên nô lệ đang khóc lóc, bà lạnh lùng bước đi. Bà Vân vừa đi khuất, Hoàng Long bèn vung chân sút vào háng Duy, khiến hắn đau đến mức chảy cả dãi, nằm ngã ra đất.



- Súc vật, giờ thì chỉ có bọn tao là chủ của mày. Mày thử dám không nghe lời xem - anh ta dẫm lên mặt Duy, cảnh cáo.

Rồi anh ta quay sang bạn gái, hỏi: “Em muốn làm gì với nó nào?”



Khánh Linh ngẫm nghĩ vài giây, nàng bước chầm chậm về phía ban công. Dưới ánh trăng, khung cảnh khu vườn rộng mênh mông của căn biệt thự trông thật đẹp.



- Em muốn chúng mình ngồi ngắm trăng ở đây. Và để xem thằng nô lệ này hữu dụng đến đâu. Hãy để nó làm ghế cho tụi mình.

Hoàng Long bật cười thích thú, tay nắm chặt sợi dây xích, anh ta kéo mạnh dây, dắt Duy bò đến ban công. Tên nô lệ vừa bị đá đau, run rẩy tay chống xuống đất, gồng lưng lên trong tư thế quỳ. Đôi tình nhân cùng ngồi xuống lưng hắn. Dưới sức nặng của hai người, lưng của Duy run lên. Hắn nghiến răng chịu đựng, mồ hôi ướt cả trán nhưng hai chủ nhân ngồi bên trên thì chẳng cần quan tâm hắn.



Đôi tình nhân bắt đầu ôm hôn nhau, và chính vào khoảnh khắc riêng tư đó của họ, tên nô lệ run tay ngã khuỵu xuống. Sức nặng của hai chủ nhân khiến hắn mất kiểm soát. Hoàng Long cau mày:



- Đồ vô dụng. Có vẻ như mày cần được dạy dỗ về vị trí của mình - Anh ta rút chiếc thắt lưng ra, vung lên và quất xuống đầy uy lực.

Chát!



Một vết hằn đỏ trên mông Duy. Rú lên vì đau đớn, Duy ôm chặt lấy chân cậu chủ để van xin nhưng kết quả chỉ là lãnh thêm một roi nữa. Duy sợ hãi bò vội về phía Khánh Linh, ôm lấy chân cô chủ, van xin nàng hãy nói đỡ cho hắn.



Khánh Linh cười khúc khích, nói với Hoàng Long:

- Thôi được rồi, anh bớt giận đi, nhìn nó đáng thương thế này mà. Thứ súc vật này chẳng đáng để anh phải nhọc tay.



Sau đó, đôi tình nhân cùng nắm tay nhau đi dạo trong khu vườn thơ mộng. Tên nô lệ thì phải vất vả bò theo phía sau họ. Duy hiểu rằng, đây là số phận của hắn, mãi mãi bò theo phía sau cậu chủ và cô chủ, rạp người dưới chân họ và cố gắng để không bị trừng phạt.



Khánh Linh chợt nhìn thấy chiếc xe ngựa kéo mà gia đình Hoàng Long dùng để trang trí trong khu vườn. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, nàng thủ thỉ với bạn trai:

- Hay đấy! Lâu rồi em chưa được đi xe ngựa.



- Nhưng mà chúng ta đâu có ngựa



Khánh Linh cười đầy ẩn ý, liếc về phía tên nô lệ đang lẽo đẽo bò theo phía sau”

- Vậy thì chúng ta dùng tạm con vật khác đi.



Duy giật mình, ánh mắt hoảng hốt khi nhận ra ý định của cô chủ. Chẳng mất nhiều thời gian, hai người giúp việc được gọi đến đã nhanh nhẹn tròng vào người Duy bộ dây kéo. Dây da quấn chặt quanh vai hắn, nối với hai thanh kéo của chiếc xe ngựa. Từng sợi dây siết chặt lấy cơ thể hắn.



- Hợp lý đấy! Ý tưởng của em thật tuyệt vời - Hoàng Long hài lòng, hào hứng bước lên chiếc xe ngựa.

Khánh Linh cũng leo lên, đặt mông ngồi xuống ghế đệm nhung êm ái của chiếc xe. Nàng vắt chân đầy duyên dáng. Hoàng Long giật mạnh dây cương, ra lệnh cho Duy.



- Đi nào! Kéo bọn tao đi dạo một vòng đi!



Duy không còn lựa chọn nào khác, gồng mình, bò về phía trước. Chiếc xe ngựa nhỏ nhắn nhưng nặng hơn Duy nghĩ, cộng thêm sức nặng của hai vị chủ nhân ngồi trên khiến hắn phải dồn toàn bộ sức lực để kéo. Hai đầu gối cọ xát với nền đất cứng, hai bàn tay run rẩy tiến về trước.

- Bò nhanh lên - Hoàng Long gằn giọng.



Khánh Linh cười khúc khích:



- Mày làm chó đã vô dụng, làm ghế cũng vô dụng, giờ nếu làm ngựa cũng không tốt thì e là bọn tao sẽ phải dùng roi mất thôi.

Duy sợ hãi, ra sức kéo xe, bánh xe lăn chầm chậm qua từng lối đi. Cơ bắp hắn căng ra, đầu gối đã bắt đầu đau rát. Nhưng đôi tình nhân ngồi trên xe thì chẳng hề bận tâm. Hoàng Long khoanh tay, dựa lưng vào ghế, bình thản thưởng thức cảnh vật xung quanh. Khánh Linh thì mỉm cười, tựa đầu lên vai anh, ánh mắt tràn đầy thích thú khi nhìn Duy đang cố gắng kéo xe.



- "Em thích trò này đấy." Nàng thì thầm "Có một con vật riêng để kéo xe cho mình đi dạo, cũng không tệ chút nào."



Hoàng Long mỉm cười, khẽ nâng cằm nàng lên.

- "Thế thì cứ tận hưởng đi."



Nói rồi, anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Khánh Linh, ngay khi Duy vẫn đang phải ra sức kéo chiếc xe.



Duy cảm nhận được sức nặng phía sau khi cậu chủ và cô chủ tựa sát vào nhau. Hắn cắn răng, không dám dừng lại dù chỉ một giây. Bởi vì hắn biết—chỉ cần hắn chậm lại, chỉ cần hắn dừng lại… thì một cú quất đau đớn sẽ giáng xuống ngay lập tức.

Để lại bình luận của bạn

Vui lòng nhập bình luận của bạn bên dưới.

error: Content is protected !!