Tôi nhịn đái đã được 2 tiếng đồng hồ. Phần hạ bộ của tôi nhưng nhức vì nhịn đái quá lâu. Một ý nghĩ rằng hãy buông xuôi tất cả và xả nó ra thúc giục trong đầu tôi nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị gạt bỏ. Phương Anh đã ra điều luật cấm tôi không được tự tiện đi đái đi ỉa khi chưa được sự cho phép của nàng nếu không muốn bị trừng phạt nặng. Thêm nữa, ý nghĩ rằng ngay đến việc đi đái của tôi – một thứ nhu cầu vô cùng bản năng của cơ thể mà tôi cũng không được quyền quyết định khiến tôi thấy nứng. Việc bị Phương Anh kiểm soát cả việc khi nào tôi được phép đái khiến cu tôi cương lên, nhờ thế mà cũng đỡ buồn đái 1 chút.
Phương Anh là bạn gái cũ của tôi. Chúng tôi hẹn hò cũng được gần 1 năm thì chia tay, hay nói chính xác hơn là tôi bị nàng đá. Một con nghiện femdom như tôi có vẻ không phải là mẫu đàn ông bản lĩnh mà Phương Anh mong muốn. Thật may mắn là khi tôi bỏ hết sĩ diện và đánh liều hẹn gặp Phương Anh, xin được làm nô lệ cho nàng, nàng lại đồng ý. Dù sao chúng tôi cũng đã có nhiều tháng bên nhau, kỷ niệm tốt đẹp không phải là không có. Phương Anh cũng là một cô gái có tư tưởng hiện đại và biết cảm thông với sở thích của tôi. Chút ân tình còn sót lại, hoặc có lẽ cả sự thương hại nữa đã khiến Phương Anh chấp thuận thu nhận tôi. Vậy nên giờ tôi mới đang ở tình cảnh này, trần như nhộng, với sợi xích chó buộc trên cổ, quỳ trong toilet ở nhà bạn gái cũ, bị cơn buồn đái cùng cơn nứng dày vò hạ bộ, mong chờ cô chủ của tôi trở về.
Cuối cùng thì tôi cũng nghe thấy tiếng mở cửa. Sau 2 tiếng 20 phút bị hành hạ bởi cơn buồn đái, tôi cũng được giải thoát. Vừa thấy Phương Anh mở cửa toilet, tôi đã mừng rỡ sủa lên mấy tiếng giả chó, khiến nàng không khỏi bật cười. Nàng có vẻ hài lòng khi biết tôi đã cố gắng nhịn đái bởi trước khi ra ngoài, chính nàng đã bắt tôi uống sạch chậu nước rửa chân của nàng mà.
Phương Anh – vẫn đi nguyên đôi giày cao gót vừa ở ngoài đường về. Nàng giơ 1 chân ra trước mặt tôi. Tôi vội vàng lè lưỡi liếm mạnh đế giày của nàng, bất chấp cái cảm giác đất cát bẩn thỉu từ đế giày của nàng đang bám lấy lưỡi tôi và trôi vào cổ họng. Dù buồn đái lắm rồi nhưng tôi biết đây là “thử thách cuối cùng” rồi, tôi phải cố lên. Có lẽ Phương Anh cũng biết vậy nên nàng càng cố tình bình thản, đợi tôi liếm sạch đế giày thì chuyển sang chân còn lại, bắt tôi phải liếm tiếp. Tôi đoán lưỡi tôi giờ đã đen xì vì bẩn. Sao nàng vẫn chưa cho phép tôi được đái. Tôi vừa liếm vừa khẽ ngước mắt lên nhìn thái độ của Phương Anh, chỉ thấy nàng nhìn tôi cười cười, cái kiểu cười và ánh mắt của nàng vừa mang vẻ giễu cợt vừa mang vẻ khinh thường tôi. Tôi bèn cúi xuống tập trung vào nhiệm vụ liếm của mình. Sau cùng thì Phương Anh cũng cho phép tôi ngừng lại. Nàng khẽ đưa chân vào háng tôi. Mũi giày nhọn của nàng chọc nhè nhẹ vào con cu đang vừa rỉ nước của tôi. Nàng xoa đầu tôi, nói:
– Ây chà, con buồn đái lắm rồi nhỉ? Muốn đái chưa?
Tôi gật đầu, sủa mấy tiếng để trả lời.
– Một con chó có giáo dục là con chó không tự tiện đái ỉa khi chủ nhân chưa cho phép. Con ngoan lắm. Đợi cô chút nhé!
Phương Anh vén váy, tụt quần lót rồi ngồi xuống bồn cầu. Nàng thản nhiên đái trước mặt tôi mà không chút ngại ngùng. Tiếng nước đái của nàng chảy róc rách trong bồn cầu. Tôi không dám ngước lên nhìn cơ thể nàng khi chưa được cho phép nên chỉ cúi gằm mặt chờ đợi. Đái xong, Phương Anh dùng giấy lau l*n rồi nhét luôn miếng giấy đó vào mồm tôi. Vị nước đái của nàng xộc trong miệng tôi.
– Nuốt – Phương Anh giơ một ngón tay lên, lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Tôi trệu trạo nhai rồi nuốt đánh ực tờ giấy đó xuống họng.
– Buồn đái lắm rồi đúng không? Quay người lại. Cúi mặt xuống sàn, chổng mông cao lên – Phương Anh ra lệnh cho tôi.
Bình thường, Phương Anh không bao giờ cho tôi được đái trong tư thế của con người mà tôi chỉ được đái theo kiểu của loài chó, tức là trong tư thế bò, nhấc 1 chân lên và đái vào góc tường. Nàng thậm chí còn lấy điện thoại ra để quay lại cảnh tượng đầy nhục nhã đó của tôi. Nhưng sao lần này lại bắt tôi cúi người và chổng mông? Nàng vẫn chưa cho tôi được đái sao. Tôi sắp thực sự không nhịn nổi nữa rồi. Nàng còn định trêu đùa tôi đến mức nào nữa?
Nghĩ như vậy nhưng tôi đâu có dám trái lệnh. Tôi ngay lập tức quỳ cúi rạp người trên sàn, phần mông thì chổng lên cao.
– Dạng 2 chân rộng ra – Phương Anh tiếp tục ra lệnh.
Tôi vừa mới làm theo, còn chưa kịp nghĩ xem cô chủ của tôi có ý đồ gì thì Phương Anh đã vung chân, từ đằng sau, sút mạnh vào hạ bộ của tôi. Cú đá bất ngờ khiến tôi không kịp phòng thủ, làm tôi đau điếng, rú lên. Không những thế, bị tác động bởi một lực mạnh, con cu đang phải cố kìm cơn buồn đái của tôi như một chiếc đập vừa bị vỡ đê, nước đái tràn ra ào ào không kiểm soát, bắn lên cả mặt của chính tôi. Tôi nằm trên sàn toilet, đau quá không ngồi dậy được, cũng chẳng kêu được thành tiếng. Nước đái vẫn trào ra mất kiểm soát, cả người tôi giờ dính đầy nước đái của chính tôi.
Phương Anh không hề động lòng vì trò đùa tai ác của mình, chỉ cười thích thú trước cảnh thảm hại của tôi.
– Thấy kiểu đái mới này đáng nhớ không? Cô chủ vì mày đặc biệt nghĩ ra trò này đấy! Nước đái của mày khai quá đấy. Cọ rửa cho sạch sàn đi nghe chưa.
Phương Anh nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm, nàng nhăn mặt, nhổ một bãi nước miếng vào đầu tôi rồi thản nhiên bước ra, để lại tôi trong đó với cơn đau nơi hạ bộ và mùi nước đái của chính mình dính khắp người.