1 tuần đối với Nam dài đằng đẵng như 1 năm khi nó bị xích trong nhà tắm và chịu đựng sự dày vò về tinh thần khi cô vợ xinh đẹp của mình đang hưởng “trăng mật’ với gã đàn ông khác bên bờ biển.
Đang đau buồn ủ ê, Nam bỗng nghe thấy tiếng ổ khóa mở. Vợ nó đã về rồi sao? Hôm nay mới là ngày thứ 4 mà, phải chăng Hiền không nhẫn tâm để mặc chồng trong tình cảnh này nên đã về sớm? Huy có về cùng nàng không? Nó có nên tỏ ra mệt mỏi, kiệt sức để tranh thủ sự thương hại của nàng? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Nam. Nó mừng rỡ được gặp lại vợ mà sao như một con chó mừng được gặp chủ vậy?
Cánh cửa nhà tắm mở ra, Nam chết điếng người khi biết ai đã mở cửa. Không phải là Hiền.
– Quyên… sao em lại đến đây?
Đó quả thực chính là Quyên, cô bạn thân thiết nhất của Hiền. Nàng đứng đó, đưa ánh mắt vừa ngỡ ngàng, vừa hiếu kì, vừa thương hại nhìn Nam. Nam chợt nhớ ra mình đang trần truồng, lại còn bị xích cổ như một con vật. Nó ngại ngùng cúi gập người, không dám đưa mắt nhìn Quyên, cố gắng muốn che đi phần nào cái cơ thể lõa lồ của mình, nhưng càng vậy trông nó lại càng thảm hại.
– Thật sự đấy à? Lúc nghe cái Hiền nó kể, tôi cứ tưởng nó nói đùa. Không thể tin vào mắt mình được. – Quyên nói – anh thực sự sẵn sàng bị nhốt như một con chó ở đây và để vợ anh ngoại tình với thằng khác?
Nam không ngờ Hiền lại đi kể bí mật của 2 vợ chồng cho người ngoài biết, cho dù người đó là bạn thân.
– Vậy Hiền bảo em đến đây để hạ nhục anh?
– Không hẳn. Cũng là nó lo cho anh, lo anh bị nhốt ở đây thiếu đồ ăn thức uống, kiệt quệ tinh thần nên nhắn đến xem anh có ổn không, còn nhờ tôi mua đồ ăn ngon cho anh đây. Dù sao, anh cũng là chồng của nó mà.
Nghe những lời của Quyên, trong lòng Nam lại dâng lên cảm giác hối hận, tủi hổ. Hóa ra Hiền vẫn còn quan tâm đến nó, đến một thằng chồng bệnh hoạn như nó.
– Tại sao anh lại ra nông nỗi này hả Nam? Vì nhục dục mà anh sẵn sàng để vợ mình ngả vào vòng tay kẻ khác, còn mình thì bị đối xử như một con vật, vậy mà anh lai thấy sướng, thấy kích thích vì điều đó?
Thấy Nam im lặng không nói được gì, Quyên khẽ thở dài:
– Mà thôi tôi cũng chẳng quan tâm. Hiền là bạn tôi, thấy nó tìm được hạnh phúc của nó thì tôi cũng ủng hộ. Có lẽ anh không xứng đáng với nó. Tôi mang đồ ăn ngon cho anh đây, ăn đi.
Quyên đưa ra gói cơm hộp, Nam giơ tay định nhận thì một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Quyên, nàng giật tay giữ lại gói cơm, nói:
– Mà nghe cái Hiền kể, anh thích làm chó hơn làm người đúng không? Chắc ăn cơm như con người không ngon bằng được ăn cơm trong tư thế của chó đâu nhỉ?
Nói rồi Quyên bình thản mở hộp cơm, dốc ngược và đổ tất cả đồ ăn ra sàn. Nàng đứng giẫm lên đó, rồi giơ đế đôi giày cao gót dính đầy cơm và thức ăn, nói với Nam:
– Tao đang cho mày ăn đấy. Bò lại đây và liếm sạch cơm trên giày tao đi! Tao biết là mày thích như thế mà!
Quả thật, Nam ngoan ngoãn bò lại gần, le lưỡi liếm sạch sẽ thức ăn trên đế giày của Quyền. Quyên ghê tởm nhổ một bãi nước bọt xuống trước mặt Nam, tên nô lệ cũng ngay lập tức cúi xuống liếm sạch.
– Mày đúng là hết thuốc chữa thật rồi. Làm người không muốn, thì làm chó đi! -Quyên châm chọc Nam – giờ chắc mày muốn được chui qua háng tao lắm đúng không?
Nói rồi Quyên đưa tay hơi vén cao tà váy của mình, khẽ tách rộng đôi chân ra như mời gọi tên nô lệ chui đầu vào đấy. Nam không chần chừ cúi đầu định luồn qua nhưng Quyên đã dùng chân đẩy đầu nó ra.
– Mày tưởng muốn chui qua háng tao mà dễ sao, haha, tao sẽ không cho mày thỏa ước đâu vì tao biết mày rất thèm được chui. Tưởng tượng con mắt bẩn thỉu của mày ngước lên nhìn vào lol tao là tao đã cảm thấy ghê tởm rồi, đồ chó biến thái!
Quyên nhìn đồng hồ, đến giờ nàng phải đi rồi. Nhưng trước đó, nàng muốn hạ nhục Nam thêm 1 lần nữa. Hóa ra trêu đùa tên biến thái này lại cho nàng cảm giác thú vị.
– Thế nào, mày có muốn tao còn quay lại đây chơi đùa với mày nữa không? Mày có muốn lần sau được chui qua háng tao, thậm chí được úp mặt vào mông đít tao không? – Quyên nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu đầy lả lơi
– Dạ có, con muốn lắm, con muốn cô quay lại lắm – Nam gật lia lịa
– Vậy thì mày phải làm theo mọi mệnh lệnh của tao. Trước khi tao đi, tao muốn mày đái cho tao xem. Nhưng phải đái theo kiểu của một con chó.
Nam chưa bao giờ bị yêu cầu làm một tư thế kì cục đến như vậy, nó cũng chưa từng tiểu tiện đại tiện trước mắt người khác, nhưng giờ đây, với vị trí của nó, còn có gì để e ngại nữa. Dù không buồn đái nhưng nó vẫn sẽ phải cố mà đái cho bằng được để không làm phật lòng Quyên.
Thế là Nam khẽ nhấc 1 chân lên, đúng như cách loài chó vẫn thường làm khi đái bậy ở góc đường. Nó khẽ ngước lên nhìn trộm Quyên. Nàng vẫn đang chống nạnh đứng quan sát nó. Miệng nàng khẽ cười cười. Kiểu cười vừa chế nhạo vừa khinh bỉ. Ánh mắt nàng như muốn nói: “Nhanh lên nếu không tao sẽ nổi giận đấy”. Và thế là Nam đái thật.
Trong lúc đấy, Quyên đã kịp rút điện thoại ra quay lại cái cảnh nhục nhã đó của Nam. Nàng cười khúc khích trước bộ dạng của Nam:
– Haha, giống thật, công nhận giống, mày đái giống một con chó lắm. Tối nào tao cũng dắt con milu nhà tao đi đái như thế ngoài công viên. Hay tối nay tao cũng dắt mày đi chung với nó nhé, haha.
Giờ, làm nốt một việc cho tao. Tao muốn mày nằm lăn qua lăn lại trên chính bãi nước đái của mày.
Không hiểu sao, ánh mắt và nụ cười đầy sự chế giễu của Quyên như một thứ quyền lực to lớn khiến Nam không thể không nghe theo. Dù ghê sợ, Nam vẫn phải nằm xuống sàn, lăn qua lăn lại trên chính bãi nước mình thải ra. Quyên nhếch mép cười, biết rằng mình vừa có một thú vui mới. Nàng bỏ lại con chó thảm hại ở đây, quay lưng cất bước.