Tôi đã chui qua háng chị VA như thế nào?

Chị Vân Anh là sếp trực tiếp của tôi tại công ty. Nói ra thì ngại quá, thực tế là chị bằng tuổi tôi nhưng trong khi khi gần 30 tuổi đầu, tôi vẫn là thằng nhân viên quèn để người ta sai phái thì Vân Anh đã ngồi ở vị trí trưởng phòng bằng thực lực của mình. Bất giác trong lòng tôi luôn có một sự ngưỡng mộ, gần như thần phục Vân Anh và do đó cảm thấy mình phải gọi bằng “chị”, xưng “em”. Vân Anh cũng không hề ngại ngùng và coi chuyện đó là hiển nhiên. Khi tôi không hoàn thành công việc, chị sẵn sàng quát mắng tôi. Những khi bình thường, chị cũng thản nhiên sai vặt tôi, ví dụ như rót cho chị cốc nước, chạy xuống lấy hàng ship cho chị… mà không hề có chút ngại ngùng.

Tôi có cảm thấy căm tức khi bị Vân Anh sai vặt và bị chửi mắng trong công việc không ư? Không hề, bởi tôi tôn thờ chị. Nói chính xác hơn là tôn thờ vẻ đẹp và uy quyền của chị. Công ty tôi, với quy định khắt khe về trang phục, giúp cho tôi luôn được ngắm nhìn chị trong chiếc zip công sở bó sát nổi bật lên cặp mông to tròn và đôi chân dài, mịn màng kiêu tra nhờ đôi giày cao gót. Mặc dù cơ thể không còn quá thon gọn sau khi đã lấy chồng và sinh con nhưng đúng là gái một con trông mòn con mắt, tôi đảm bảo chị hơn đứt những con bé đồng nghiệp mới ra trường.

Được chị sai phái, tôi cảm thấy sung sướng lắm. Tôi thường tưởng tượng Vân Anh là một bà chủ giàu có, hoặc một nữ hoàng. Còn tôi chỉ là thằng hầu thấp hèn cúi đầu trước chủ nhân của mình.
Có lần, tôi chạy xuống sảnh lấy đồ ship cho chị, chị lại gọi điện sai:
” Tiện thể vào chỗ tủ giày tầng 1, lấy cho chị đôi cao gót có ghi tên chị lên đây nhé”.
Hôm đấy chị đang đi đôi cao gót màu đen, nhưng lại sai tôi lấy lên cho chị đôi màu trắng, có lẽ muốn đổi giày để hợp với bộ váy vừa thay, chắc chị sắp đi gặp đối tác. Tôi cầm đôi giày trắng của chị trên tay, nâng niu như một bảo vật và nhìn trước ngó sau, tôi đã làm một việc thật hèn hạ là đưa đôi giày lên mũi để ngửi. Mùi mồ hôi của chân chị dường như vẫn lưu lại trên giày, hay là tôi đang tưởng tượng. Thế là, thay vì đi thang máy, tôi đã chọn đi thang bộ ở lối thoát hiểm, leo gần chục tầng để không đụng mặt ai và cũng để kéo dài thời gian được cầm đôi giày của chị trên tay. Tôi vừa đi vừa hít ngửi đôi giày với con cu đang cứng ngắc trong quần.
Lại có lần khác, hai chị em ở lại làm muộn. Sau khi Vân Anh đứng dậy ra về, chỉ còn tôi trong văn phòng. Tôi lập tức chạy đến chỗ ngồi của chị. Chiếc ghế đệm nơi chị ngồi vẫn có chút lún xuống do sức nặng của chị cả ngày. Tôi đã lại làm một việc vô cùng thấp hèn, đó là dí mặt vào ngửi và hôn cái ghế chị ngồi, hít lấy hít để cái mùi ghế với hi vọng vẫn còn vương lại chút mùi mông đít chị. Tôi đã tưởng tượng mặt tôi ở vị trí của chính cái ghế đó và để chị ngồi đè lên mặt cả ngày. Tôi cảm nhận bên trong quần mình có gì đó ươn ướt. Tôi đã xuất tinh với những mộng tưởng thấp hèn như vậy.
Thế rồi 1 ngày nọ, tôi và Vân Anh đều phải ở lại làm tăng ca. Đã gần 8h vậy mà cả 2 vẫn chưa được về bởi công việc quá nhiều. Tôi rụt rè gửi lại bản báo cáo thị trường lần sửa thứ n cho chị.

Chị cầm bản báo cáo, vừa đọc vừa nhăn trán. Trống tim tôi đập dồn dập như đứa học trò đang đứng trước cô giáo. Tôi đang chờ đợi một cơn thịnh nộ của chị thì bỗng nét mặt chị giãn ra. Chị nhìn tôi phì cười:
– Ừ được rồi, lần này em làm tốt đấy! Chị duyệt!
Nghe chị nói vậy tôi cảm thấy như trút được ngàn cân trên lưng, thở hắt ra một tiếng.
– Sao? Làm việc với chị áp lực quá hả? Mà nhìn em lúc đứng đợi chị nhận xét báo cáo, nhìn cái mặt y như con cún nhà chị lúc bị chị phạt ý. Nhìn thương không tả nỗi, haha
– Hì hì, vậy hả chị – tôi gãi đầu gãi tai, trong đầu bỗng kêu boong 1 cái như tiếng chuông.
– Ừ nói mới nhớ. Tầm này vẫn chưa được về! – Vân Anh bỗng đổi giọng kiểu tâm sự.
– Về muộn nhớ chồng nhớ con lắm nhỉ – tôi cũng ra vẻ là người biết lắng nghe.
– Không hẳn. Nói em đừng cười chứ chị về muộn nhớ chồng nhớ con thì ít, mà nhớ..con chó nhà chị thì nhiều.
Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, chị nói tiếp:
– Chồng chị thì cũng bù đầu công việc, có khi còn về muộn hơn chị. Con chị thì có osin chăm. Nó cũng chả khóc quấy đòi chị bao giờ. Chỉ có con cún chị nuôi từ khi chưa lấy chồng là lúc nào cũng mừng rỡ khi chị đi làm về. Em biết không, chỉ cần nhìn thấy cảnh nó sủa lên mấy câu mừng rỡ rồi chạy ào đến dụi đầu vào chân chị, đưa cái lưỡi ướt ướt liếm mấy đầu ngón chân chị là mọi stress của chị đều tan biến. Thế rồi cả tối nó cứ quấn quýt bò theo chị mọi lúc mọi nơi. Haizz… nghĩ mà mệt, giờ này vẫn chưa xong việc để về được.

Nghe những lời tâm sự của Vân Anh, tôi tưởng tượng chính tôi đang thay thế vị trí con chó đó. Chính tôi đang quỳ dưới chân chị, mừng rỡ liếm láp đôi chân xinh đẹp của chị, và cũng chính tôi đang lẽo đẽo bò theo từng bước chân chị, lén ngước nhìn lên và chiêm ngưỡng cặp mông đầy quyền rũ chuyển động phía trên đầu mình. Con chó đó thật may mắn! Tôi nghĩ thầm.
– Hả, em nói gì cơ? – chị bỗng hỏi
– Dạ, em nói gì đâu?
– Em vừa nói :”Con chó đó thật may mắn”.
Trời đất, thì ra không phải tôi đang nghĩ thầm, mà đã buột miệng thốt ra mà không biết. Làm thế nào bây giờ. Tôi bất giác đỏ mặt xấu hổ. Nhưng không hiểu vì lí do gì, đến bây giờ tôi vẫn không giải thích được, hoặc do con cu đang cứng dần lên trong quần đã điều khiển, tôi bỗng mạnh dạn nói, nửa đùa nửa thật
– À ý em là, có chủ xinh đẹp như chị, thì con chó đó thật may mắn. Hi hi
– Ôi trời, bắt đầu biết nịnh sếp rồi đấy nhé – chị khẽ lườm, nhưng tôi biết chị đang thấy vui vì câu nói của tôi. Thế là tôi đánh liều dấn thêm:
– Em nói thật đó… Chắc chị đang nhớ chó của mình lắm nhỉ? Hay là… để em giúp chị đỡ stress nhé!
– Em giúp kiểu gì, bộ em định đóng vai con chó nhà chị hả, haha?
– Ơ… đúng vậy. Em muốn giúp chị giảm stress thật mà. Em không thấy ngại ngùng điều đó đâu.
– Thôi đi cha, đùa dai quá
– Không, em nói thật lòng đó chị, em muốn giúp chị
Chị nhìn thẳng vào tôi giây lát. Tôi cũng dũng cảm nhìn lại, mặt bắt đầu đã hơi đỏ lên, tim tôi đập thình thịch.
Rồi chị bỗng mỉm cười. Trông chị cười mới đẹp làm sao. Chị nói:
– Ừ ha, chị thực sự cũng đang cần làm gì đó funny để giải tỏa đầu óc. Hay chị với em thử chơi như vầy đi. Em sẽ thử đóng vai chó của chị nhé!
Boong!
Tim tôi kêu như chuông chùa. Giấc mơ đã thành sự thật sao. Đúng là các cụ nói :”Liều thì ăn nhiều”. Tôi không một chút ngại ngần quỳ xuống trước chị với tư thế 4 chân và cất tiếng sủa “Gâu gâu” như một con chó thực thụ.
– Hahaha – chị Vân Anh cười khúc khích – giống dễ sợ luôn. Chó ngoan, chó ngoan! Chị đưa tay xoa xoa đầu tôi Tôi như chết lịm đi vì sung sướng. Cứ như thể một giấc mơ, tôi đang được quỳ dưới đất, với tư thế của 1 con chó và ngước mắt lên nhìn cô chủ của mình. Chỉ có thế thôi, cu tôi đã cứng ngắc vì sướng.
– À, từ từ, phải thế này đã. Giờ chị sẽ giả vờ đi từ cửa vào như mới về nhà, xong em sẽ…
– Em sẽ mừng rỡ chạy ra đón chị chứ gì.
– Haha, được đó, thử thế đi.
Nói rồi chị đứng dậy bước ra phía cửa rồi giả bộ bước vào nhà. Tôi ngay lập tức bò về phía chị, sủa lên mấy tiếng và lắc lắc cái mông như đang vẫy đuôi thật sự. Có lẽ nếu ở thời điểm khác, tôi sẽ không nghĩ rằng mình đủ mặt dày để vứt bỏ danh dự và làm những hành động thấp hèn như vậy chỉ để làm người đẹp vui lòng nhưng tôi lúc đó đã bị cơn nhục dục chi phối. Tôi tạm quên đi mình là một con người và cả thế giới thu vào tầm mắt tôi chỉ có chị – cô chủ xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi.
Vẫy “đuôi” xong, tôi bò ngay đến gần chị, đưa mặt cọ cọ vào chân chị. Ôi sao chân chị mịn màng và thơm tho đến thế.
– Trời đất, em đóng vai này đạt dễ sợ.
Chị đâu biết đây đâu phải lần đầu tiên đóng vai trò. Đã có những đêm không ngủ được, tôi lại cởi hết quần áo, quỳ trên sàn nhà, tự đóng vai một con chó và tưởng tượng chị là chủ nhân đang đứng trước mắt. Giờ tôi chỉ đang lặp lại những hành động đó mà thôi.
Chị lại xoa đầu tôi, nói nhẹ nhàng:
– Chó ngoan, chó ngoan của chị, chị đi cả ngày có nhớ chị không?
Tôi sủa hai tiếng thay cho câu trả lời rồi cúi mặt xuống, đặt một nụ hôn lên mũi giày của chị, rồi nhanh chóng chuyển lên phía cổ chân.
– Trời, không cần làm đến mức này đâu em – chị bịu bất ngờ và bối rối khi tôi làm vậy, định bụng rụt chân về nhưng không kịp. Tôi đã kịp le lưỡi liếm lấy liếm để phần cổ chân chị, Chị bỗng thở gấp, cơ thể khẽ run lên.
– Nhột quá Kiki !
Có lẽ trong giây phút đó, chị đã thực sự quên tôi là đồng nghiệp của chị mà coi tôi thực sự là con Kiki. Chị kêu nhột nhưng chị lại không đẩy tôi ra mà đứng im tận hưởng khoái cảm kì lạ khi được một thằng con trai liếm láp đôi chân mình. Tôi tiếp tục liếm chầm chậm lên phía ống chân, cao thêm tí nữa đến đầu gối chị. Chân chị đẹp quá. Giờ mặt tôi chỉ các tà váy của chị một chút. Bên trong đó, và cao nữa là cặp đùi của chị, cao hơn nữa là cô bé của chị – thứ mà chắc hẳn biết bao gã đàn ông mơ ước. Nhưng tôi lại không vục đầu vào trong đó mà lại làm một việc điên rồ hơn, tôi cúi đầu chui qua giữa hai chân chị nhưng chân chị đang khép khá chật và không đủ vừa để tôi chui cả người qua, vậy là chỉ đến phần cổ của tôi là đang bị kẹt giữa cặp đùi mát mịn của chị.
Đến lúc này thì chị đã tỉnh táo lại và bất ngờ trước hành động liều lĩnh và kì quái của tôi.
– Trời đất, em đang làm cái gì vậy?
Đến nước này thì tôi đâu còn thiết gì danh dự nữa. Đâm lao thì theo lao, làm cho tới đi. Tôi không trả lời mà vẫn cố đẩy người vào giữa khe chân đó. Một khoảng lặng diễn ra khoảng chục giây, hoặc lâu hơn, tôi không nhớ rõ, nhưng chị không nói gì nữa, cũng không đẩy tôi ra, mà thật bất ngờ, chị khẽ đứng tách rộng chân ra. Vậy là tôi chui lọt cả người qua háng chị. Tôi đã chui qua háng của chị Vân Anh như vậy đấy. Như một con chó thực thụ.
Chui ra đằng sau mông chị, tôi quay lại, thấy chị vẫn đứng yên. Khe chân chị vẫn mở rộng. Chẳng cần phải nói nhiều, tôi lập tức bò trở lại, chui qua háng chị từ đằng sau ra trước.
Nhờ chị đi giày cao gót lên chiều cao được đẩy lên giúp tôi chui qua khá dễ dàng. Tuy vậy tôi cũng vẫn cố tình để cho đỉnh đầu mình cọ vào háng chị mỗi lần tôi chui qua. Tôi chui qua chui lại dưới háng chị khoảng 5-6 lần thì chị lùi lại và khép chân. Cánh cổng thiên đường vậy là đã khép lại.

Chị nhìn tôi trân trối không biết nói gì. Nét mặt chị cũng có nét đỏ lên vì ngại ngùng. Tôi thì không còn gì để mất nữa. Tôi nói:
– Em chỉ đang cố đóng cho tròn vai thôi. Chó thì thường chui qua háng chủ mà. Chó nhà chị.. không thế à?
Chị nhìn tôi, ánh mắt bối rối. Rồi chị nói:
– Thôi muộn rồi, chị phải về đây.
Chị vội vã tắt máy tính, rồi bỏ về. Gần như muốn chạy ra khỏi phòng. Để lại tôi vẫn quỳ đó, trong căn phòng trống không cùng cơn nhục dục vẫn còn vương vất.

Leave a Comment